Chương :
Mã Hải lập tức nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Chủ tịch Lâm, tình huống của ông ấy…”
“Có thể chữa được! Nhưng ít nhất phải mất khoảng một năm hoặc lâu hơn.” Lâm Dương thì thào nói.
May mắn thay, anh đã lấy đi không ít thảo dược ở vườn thảo dược ở thôn Dược Vương. Những loại thảo dược này là mấu chốt quan trọng trong việc giải độc tố của – n thôn Dược Vương.
Nếu không có những thứ này, cho dù là Tô Nhan hay Mã Hải, e rằng bọn họ đều phải mất mạng…
“Tốt quá rồi!” Thủy Bình Vân thở phào nhẹ nhõm.
Mã Hải là quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với ông ta, Lâm Dương sẽ gặp rất nhiều phiên phức.
Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Dương hầu như ở tất cả các bệnh viện ở Giang Thành.
Anh nhanh chóng đi tìm lại những học viên của học viện phái Nam Y, bắt đầu phân phát thảo dược, hơn nữa còn dạy họ cách chữa trị để họ có thể giải độc cho những người bị trúng độc kia.
Lần này thương vong quá nặng, một mình Lâm Dương không thể làm gì được.
Hai ngày nay, lòng anh vô cùng nặng nề.
Chạng vạng tối.
Lâm Dương thở dốc ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện.
“Ăn chút gì đi.”
Bên cạnh truyền tới giọng nói của Trịnh Tú Lan.
“Tôi vẫn chưa đói.”
“Hai ngày nay anh gần như không ăn gì cả, nếu anh thật sự không muốn đến căn tin bệnh viện, tôi sẽ mua cho anh ăn.” Trịnh Tú Lan xách tới một túi, mỉm cười lên tiếng.
Lâm Dương đau khổ lắc đầu.
Anh cầm lấy một phần cơm, sau đó mở ra.
Trịnh Tú Lan ngồi bên cạnh, im lặng nhìn anh.
Nhưng trên gương mặt cương nghị đó lại là vẻ mệt mỏi…
“Tổn thương trên người Tô Nhan chắc hẳn cũng không có gì đáng lo ngại chứ?”
Trịnh Tú Lan che giấu sự lo lắng và nỗi đau của mình, mỉm cười hỏi.
“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Lâm Dương ngập ngừng nói.
“Tôi biết, dù sao thì anh cũng là bác sĩ thiên tài, trên đời này còn có bệnh gì mà anh không chữa được sao?” Trịnh Tú Lan mỉm cười.
Lâm Dương im lặng.
Trịnh Tú Lan không tìm được chủ đề gì để nói, cho nên chỉ có thể đứng dậy: “Tôi đi mua nước cho anh.”
“Không cần.”
“Không sao đâu, đằng kia có máy bán hàng tự động.”
Nói xong cô ấy vội vàng đi ngay.
Lâm Dương đang ăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thở dài một tiếng, đặt hộp cơm sang một bân.
Về phần Đông Hoàng Giáo chắc hẳn cũng đã tổn thất không hề nhỏ…
“Mày chính là một kẻ sát nhân! Quả nhiên mày đang có mặt ở đây.”
Lúc này, một tiếng hét vang lên khắp hành lang.
Có không ít người đi ngang qua rối rít nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Đó chính là Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang.
Lâm Dương lạnh lùng nhìn hai người.