Chương :
Hứa Kiệt thở hổn hển, liên tục la lên: “Lên! Lên! Bắt cậu ta cho tôi! Bắt cậu ta!”
“bạt Càng ngày càng có nhiều người nhà họ Hứa xông lên.
“Dừng tay! Đều dừng tay cho tôi!”
Ông cụ Hứa sốt ruột kêu lên.
Nhưng không làm nên được chuyện gì.
Bà cụ Hứa ra mặt, rõ ràng là người nhà họ Hứa nghe lời bà cụ này.
Nhưng mà… Quyền cước của Lâm Dương không chỉ rất mạnh, còn rất nhanh, mấy quyền mấy đá đánh xuống, đánh ngã bốn người nhà họ Hứa xông lên rồi.
“Cái gì?”
Mọi người liên tục ngạc nhiên.
“Ngọc Thanh, chuyện này là sao đây?
Sao tên phế vật này lại lợi hại như thế?” Vẻ mặt người bên cạnh đờ đẫn nhìn Hứa Ngọc Thanh.
“Tôi… Tôi cũng không biết mà!” Hứa Ngọc Thanh cũng mờ mịt, vô cùng giật mình.
Bà ta biết Lâm Dương giỏi đánh nhau, nhưng anh có thể đánh chỉ đánh người bình thường mà thôi, sao có thể đối phó được đám bảo vệ được nhà họ Hứa bồi dưỡng huấn luyện nghiêm chỉnh?
Trong lúc này, người nhà họ Hứa không dám tiến lên.
Uông Hiểu Mạn cũng rất kinh ngạc: “Sao tên phế vật này giỏi đánh nhau thế? Sao trước đây không nghe nói tới?”
“Có thể đánh nhau sao? A, đừng ở đây lừa người khác nữa, thực sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?” Lôi Bằng Sơn cười mỉa, nhìn chằm chằm người nhà họ Hứa nói: “Các người chỉ đang diễn cho tôi xem mà thôi!”
“Diễn sao?” Đám Hứa Kiệt ngẩn ra.
“Tay chân Lâm Dương lèo khèo như thế, sao có thể đánh ngã bốn người đàn ông vạm vỡ kia được? Ha ha, đây là đang quay phim võ thuật à?”
“Cậu Sơn, cậu hiểu lầm rồi, vì sao chúng tôi phải diễn với Lâm Dương?”
“Các người không muốn đắc tội tôi, còn muốn bảo vệ Lâm Dương, cho nên làm ra bộ dạng vì đại nghĩa diệt thân! Loại thủ đoạn thấp kém này cũng muốn lừa gạt tôi sao?
Buồn cười!”
“Cậu chủ Sơn, không phải như cậu nghĩ đâu…
“Bớt nói linh tỉnh đi, người nhà họ Hứa các người mau tránh ra, để tôi tới!” Lôi Bằng Sơn vung tay.
Người bên cạnh anh ta lập tức nối đuôi nhau mà ra.
Nhưng sao Lâm Dương vẫn đứng yên để bị đánh được?
Anh trực tiếp đạp lên đất, xông về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã tới gần Lôi Bằng Sơn.
Tốc độ này nhanh tới mức khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Cái gì?”
Toàn thân Lôi Bằng Sơn run lên, người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dương đã tát bốp vào mặt anh ta.
Bốp!
Lôi Bằng Sơn quay vòng tại chỗ, ngã mạnh xuống đất.
“Ái”
Uông Hiểu Mạn sợ tới mức thét chói tai.
“Cậu chủi”
“Mẹ nó, ông đây muốn giết mày!”
Đám tay chân lập tức nhào qua, xông về phía Lâm Dương.
Thế vây kín, Lâm Dương căn bản không thể chạy trốn.