Chương :
“Nói rất đúng, nên giáo huấn lão già chết tiệt này!”
Uông Hiểu Mạn ở bên cạnh cũng đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói.
“Hiểu Mạn, sao cháu lại nói như thế?” Có người nhà họ Hứa khiển trách.
Tuy Uông Hiểu Mạn là người bên nhà họ Lý, nhưng suy cho cùng vì quan hệ với Tô Nhan, vẫn là dính chút thân thích với nhà họ Hứa, sở dĩ cô ta tới đây, là vì đại diện cho nhà họ Lý tới chăm sóc Tô Nhan.
“Sao tôi nói như thế à? Tôi chỉ nói công đạo thôi! Anh Sơn tới nhà họ Hứa làm gì? Là giúp nhà họ Hứa ông, bảo vệ Tô Nhan, nhưng nhà họ Hứa các ông thì hay rồi! Lấy oán trả ơn, còn đối phó cậu chủ Sơn! Các người còn là người sao? Các người đúng là không bằng cầm thú!” Uông Hiểu Mạn nói.
“Cô còn nói những lời như vậy sao?”
“Không thể tha thứ!”
Rất nhiều người nhà họ Hứa đã tức giận.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!” Vẻ mặt Uông Hiểu Mạn không đổi nói.
“Vậy sao?” Ông Quang gật đầu: “Một khi đã như vậy, được thôi! Cứ làm theo lời Bằng Sơn nói đi!”
Những lời này vừa vang lên, một người đàn ông nhà họ Lôi bên tay trái đi về phía Hứa Minh Tùng.
“Cậu muốn làm gì?” Hứa Minh Tùng ngạc nhiên.
“Ông Quang nói, phế hai chân của ông!”
Người nọ lạnh lùng nói, đằng đằng sát khí.
“Dừng tay!”
“Không được thương tổn ông cụ!”
Đám Hứa Kiệt lập tức tiến lên, ngăn người nọ lại.
Bọn họ có thể tiếp nhận chuyện ông cụ bị giam lỏng, nhưng bọn họ không tiếp nhận được chuyện ông cụ bị phế hai chân.
Ông ấy đã lớn tuổi như thế, nếu bị thương nặng như vậy, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Muốn chết à!”
Người nọ tức giận, trở tay tát một cái.
Bàn tay như gió như sấm, hai người không kịp phản ứng.
Bốp bốp!
Hai bàn tay tát mạnh qua, hai người bị tát ngã xuống đất, răng nanh đều đã phun ra hai cái.
Người nhà họ Hứa ở bốn phía sợ tới mức toàn thân run lên.
“Những người này đều là người luyện võ, chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ!”
“Võ giả của nhà họ Hứa chúng ta đối phó được bọn họ không?”
“Đây đều là cao thủ bên nhà họ Lôi đấy!”
Giọng nói run rẩy truyền ra.
Tất cả mọi người sợ rồi.
Người như vậy, bọn họ căn bản không đấu lại được.
“Hừt Người đàn ông lộ vẻ mặt khinh thường, giơ tay nắm lấy ông cụ Hứa.
Ông cụ Hứa trợn to mắt, liên tục lùi về sau, đã không biết phải làm sao.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên chế trụ cổ tay người đàn ông kia.
“Hửm?”
Người đàn ông ngẩn ra, mới phát hiện chẳng biết bên cạnh ông cụ Hứa xuất hiện một người trẻ tuổi từ lúc nào.
“Ai cho các người giương oai ở đây?”
Người trẻ tuổi lạnh nhạt nói, cánh tay hơi cử động.