Chương :
“Còn dám cản tôi sao? Vậy đi chết đi!”
Anh hung dữ quát lên, một đấm đấm tới.
Trưởng lão vô cùng hoảng sợ, vội vàng cản lại nhưng mà thân thể yếu ớt của ông ta sao có thể là đối thủ của Lâm Dương cơ chứ?
` vs Một đấm trực tiếp đánh gãy hai cánh tay của ông ta, độc khí bỗng như tấm lưới bọc lấy thân thể ông ta.
“ÁỊ”
Trưởng lão kia thê thảm hét to.
Nhưng mà tiếng hét còn chưa kéo dài được bao lâu thì cả người đã ngã trên mặt đất, cả người thối rữa chết thảm.
“Sao cơ?”
Tất cả mọi người xung quanh hoảng loạn.
Lâm Dương dừng lại, không vội đuổi theo mà đưa mắt nhìn xung quanh.
“Còn ai muốn cản tôi không?”
Mọi người đều câm như hến, không dám mở miệng, cũng không dám thở mạnh.
Tất cả mọi người vừa nãy đã ngăn cản Lâm Dương đều đã bị anh giết chết.
Trên mặt đất chất đầy xác người.
Máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
“Không ai nói gì à?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói: ‘Mọi người nên biết, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể giết hết tất cả mọi người ở đây, không chừa một ai.”
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt ngẩng đầu hoảng sợ nhìn bác sĩ Lâm.
“Bác… bác sĩ Lâm, tha cho chúng tôi đi…”
“Chúng tôi… Chúng tôi sẽ không cản ngài đâu…”
Tất cả đều hoảng sợ, thậm chí có người run run không đứng nổi, ngã xuống đất.
“Các người không ngăn cản nhưng không có nghĩa là không liên quan đến chuyện này! Ngày hôm nay tôi nhất định phải giết được Công Tôn Đại Hoàng, còn Trường Cổ thì nhất định phải tiêu diệt, nếu các người không muốn chết thì lập tức rời khỏi Trường Cổ, tự giải quyết cho tốt đi! Rõ chưa?” Lâm Dương quát lên.
“Vâng! Bác sĩ Lâm.”
Mọi người thi nhau quỳ xuống, run rẩy hô.
Lúc này Lâm Dương mới giãm chân nhún người lao về phía trước đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
Lúc này Bạch Thiếu Quân và Thủ Mệnh đều trầm mặc không nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Ngài Bạch Thiếu Quân, có vẻ là chúng ta đã… có hơi tốn công vô ích.” Thủ Mệnh cay đẳng nói.
“Đúng vậy, không ngờ là bác sĩ Lâm dựa vào vũ lực lại có thể mạnh mẽ trấn áp Trường Cổ, khiến những người này cúi đầu phục tùng, không dám làm bậy, năng lực như vậy… sợ là chỉ có vài ba người yêu nghiệt giữ bảng Thiên Kiêu mới làm được thôi!” Bạch Thiếu Quân hít một hơi sâu, trên mặt cũng rất sầu khổ.
Anh ta nhìn xung quanh bốn phía.
Trên mặt của những người thuộc mười dòng họ lớn này cũng lộ ra vẻ vô cùng chấn động.
Hôm nay bác sĩ Lâm đã để lộ thực lực thật sự, chắc chắn là cấp bậc thống trị.
Không phải là những kẻ đỉnh cao thì không thể sánh được…
“Bác sĩ Lâm… thật tàn nhẫn!”
“Những người này đều bị giết sao?”