Chương :
“Nhưng quản gia… Nếu như chủ tịch Lâm ra tay với chủ nhân… Vậy chúng ta…”
“Không sao, chủ nhân tự có đối sách!”
Mọi người tập trung vào Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn giết tôi ư?”
Khánh Nam Dương chịu đựng cơn đau, căn răng nói.
“Không phải muốn giết ông, mà là muốn tiêu diệt nhà họ Khánh ông, đĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ông quyết chống đối không chịu nói ra hành tung của Công Tôn Đại Hoàng.” Mặt Lâm Dương không chút thay đổi.
“Chủ tịch Lâm! Tôi đã nói, tôi không biết!”
“Vậy cũng chớ trách tôi!” Lâm Dương lạnh giọng, cũng không khách khí, định trực tiếp động thủ.
Nếu giết Khánh Nam Dương, chắc chắn nhà họ Khánh sẽ biết điều hơn nhiều.
Nhưng ngay lúc này, Khánh Nam Dương đột nhiên hô to: “Chủ tịch Lâm! Nếu ngài giết tôi! Dương Hoa của ngài nhất định sẽ không †ồn tại nổi! Mà ngài cũng sẽ mất tất cả! Ngài thật sự muốn làm vậy sao?”
Lời này vừa ra, chân mày Lâm Dương nhíu chặt: “Ông có ý gì?”
“Chủ tịch Lâm, từ khi ngài và thôn Dược Vương có hiềm khích, Trường Cổ vẫn luôn tính toán biến Dương Hoa làm của riêng, cũng tiến hành chèn ép Dương Hoa! Nhưng tại sao Dương Hoa vẫn còn tồn tại? Vì sao rất nhiều sản nghiệp của Dương Hoa vẫn còn đó, ngài không nghĩ nguyên do sao? Chẳng lẽ ngài thật sự cho là một Mã Hải là có thể đối phó với cả một Trường Cổ khổng lồ?”
“Làm sao? Ông có tham gia vào chuyện này?”
“Dĩ nhiên, nhà họ Khánh chúng ta đã dốc hết toàn bộ sức lực để bảo vệ Dương Hoa, như vậy Dương Hoa mới không bị Trường Cổ nuốt sạch! Chủ tịch Lâm, bây giờ rất nhiều sản nghiệp và cương vị quan trọng của Dương Hoa đều do nhà họ Khánh nâng đỡ, nếu như nhà họ Khánh ngã, Dương Hoa cũng gục, chẳng lẽ ngài thật sự muốn đích thân phá hủy Dương Hoa sao?” Khánh Nam Dương nhìn chằm chằm anh.
Mặt Lâm Dương không có cảm xúc gì.
Anh chưa từng nghĩ Khánh Nam Dương lại còn có một tay trong chuyện này.
“Nâng đỡ? Cần gì phải nói đường đường chính chính như vậy chứ! Chẳng qua ông cũng tham lam Dương Hoa, không muốn trơ mắt nhìn Trường Cổ nuốt Dương Hoa, muốn chia một miếng bánh mà thôi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Chủ tịch Lâm, theo như ngài nói, dù sao bây giờ nhà họ Khánh và Dương Hoa đã nối liền một thể, ngài diệt chúng tôi chính là tự chặt một cánh tay mình! Ngài mất nhiều hơn được! Chủ tịch Lâm, mong ngài nghĩ thật kỹ.”
Khánh Nam Dương khàn khàn giọng.
Lâm Dương yên lặng nhìn ông ta, không nói một lời.
Tất cả người nhà họ Khánh cười đắc chí đứng nhìn.
Dương Hoa là do Bác sĩ Lâm dốc hết tâm huyết tạo dựng thành, nếu Bác sĩ Lâm vì Dương Hoa mà khai chiến với Trường Cổ, vậy thì đủ để chứng minh Dương Hoa có vị trí quan trọng thế nào trong lòng bác sĩ Lâm.
Ông ta tin, bác sĩ Lâm sẽ không vì chuyện này mà khiến Dương Hoa sụp đổ lụi tàn.
Khánh Nam Dương ngẩng đầu cười, dù trên vai vô cùng đau đớn, nhưng trong đầu ông ta cực kỳ đắc ý.
Cho dù là Trường Cổ hay Dương Hoa, giờ phút này đều bị ông ta nắm trong tay!
Sợ rằng cũng không đoán được, hai hổ đánh nhau, người cười cuối cùng lại là nhà họ Khánh của ông ta!
Nhưng ngay tại lúc nhà họ Khánh dương dương đắc ý, Lâm Dương đột nhiên mở miệng.
“Dương Hoa? Tôi không quan tâm!”
Lời này vừa ra, nụ cười của nhà họ Khánh cứng đờ.
Vẻ mặt Khánh Nam Dương cứng đờ: “Chủ tịch Lâm, anh… anh nói gì vậy?”
“Dương Hoa, tôi không quan tâm, không có thì không có, tôi thành lập thêm một cái là được! Khánh Nam Dương, nếu ông muốn dùng Dương Hoa uy hiếp tôi… Vậy chỉ sợ ông đã đánh sai nước cờ rồi! Ở trong mắt tôi, Dương Hoa chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi!” Mặt Lâm Dương không chút biến sắc.