Chương :
Dùng đồng xu để quyết định vận mệnh nhà họ Khánh… Làm sao ông ta có thể chấp nhận được?
Nhưng bây giờ đây, còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Khánh Nam Dương rũ hai mắt xuống, run rẩy không biết nên trả lời như thế nào.
“Thế nào? Cách này không được? Nếu vậy thì thôi vậy! Bỏ qua chuyện này đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói, cất đồng xu rồi đứng dậy.
“Khoan đã!” Khánh Nam Dương vội vàng hô.
Lâm Dương nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm, hay là… cứ như vậy đi…”
Khánh Nam Dương đau khổ nói.
Cả nhà họ Khánh đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Ai có thể ngờ rằng, số phận của gia tộc nhà họ Khánh, kẻ săn mồi Tây Nam này lại chỉ có thể trông chờ vào một đồng xu nhỏ bé…
Lâm Dương gật đầu, sau đó tung đồng tiền lên.
Lúc này, Khánh Nam Thành đột nhiên hét lên.
“Chủ tịch Lâm, hãy cho nhà họ Khánh của tôi một cơ hội nữa!”
“Cơ hội?” Lâm Dương quay đầu: “Ý của cậu là sao?”
Tất nhiên Lâm Dương không hiểu Khánh Nam Thành nói gì.
“Không phải tôi đã cho nhà họ Khánh của cậu cơ hội rồi sao?” Lâm Dương thờ ơ nhìn cậu ta.
“Chủ tịch Lâm, ý tôi… không phải như vậy…
“Ồ? Vậy ý cậu là gì?”
“Chủ tịch Lâm, thật ra có một chuyện có thể ngài không biết, nhưng tôi nghĩ tin tức này chắc là sẽ giúp ích cho ngài rất nhiều.
Nếu ngài bằng lòng tha cho nhà họ Khánh của tôi, tôi… tôi sẽ sẵn lòng nói cho ngài tin tức này.” Khánh Nam Thành chịu đựng cơn đau, nói một cách yếu ớt.
“Cậu đang cò kè mặc cả với tôi à?”
“Chủ tịch Lâm chớ có tức giận, ý tôi không phải như vậy, tôi… Tôi chỉ muốn một con đường sống mà thoi.” Khánh Nam Thành vội nói, cả người vừa run vừa sợ.
“Một con đường sống? Tôi đã cho cậu, nhưng cậu lại không trân trọng, tại sao? Đến lúc này lại bắt đầu cầu xin tôi cho cậu một con đường sống sót? Mấy người không biết là tôi đã cho mấy người rất nhiều cơ hội rồi sao?”
“Chủ tịch Lâm, tôi đảm bảo rằng ngài sẽ không hối tiếc với tin tức này! Với lại… Với lại nhà họ Khánh của tôi bằng lòng từ bỏ tất cả, vì vậy tôi chỉ mong chủ tịch Lâm có thể cho chúng tôi một con đường sống sót! Mọi thứ trong nhà họ Khánh, từ hôm nay trở đi, sẽ là của chủ tịch Lâm!” Khánh Nam Thành vội vàng quỳ trên mặt đất, quỳ lạy cầu xin Lâm Dương.
Không thể không nói, mặc dù Khánh Nam Thành này kiêu căng ngạo mạn, ngu dốt không biết gì nhưng đầu óc của anh ta vẫn còn khá tốt.
Anh ta biết rằng việc đầu tiên cần làm lúc này là bảo vệ chính mình!
Cái gì không có cũng không sao, chỉ cần giữ được mạng sống, sẽ có lại mọi thứ.
“Nói nghe một chút xem.” Lâm Dương hờ hững nhìn Khánh Nam Thành nói.
Khánh Nam Thành mở miệng, trong lòng anh ta nghĩ để cho Lâm Dương đồng ý không đụng vào nhà họ Khánh trước. Nhưng vào lúc này, Khánh Nam Dương ở bên cạnh trực tiếp hét lên: ” Nam Thành con ơi, nhanh lên…
đừng chần chừ nữa! Nói cho Chủ tịch Lâm biết đi.”
“Ba à, chuyện này…’ Khánh Nam Thành càng khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Khánh Nam Dương, anh ta lờ mờ biết được cái gì đó.
Nói tới chuyện khôn khéo, Khánh Nam Dương cảm thấy mình thua kém người con trai này, nhưng xét về thời thế thì rõ ràng Khánh Nam Thành không bằng Khánh Nam Dương.