Ứng Phá Lãng tiếp tục uống rượu, tự nói một mình với vẻ mặt bình tĩnh.
“Đám vô tích sự này!” Văn Hải giận dữ không thôi, gào thét với đám đệ tử ngã dưới đất.
“Cậu chủ, chúng… chúng tôi…”
Các đệ tử há miệng nhưng lại không biết thanh minh thế nào.
Thậm chí, bọn họ còn không nhìn rõ tay chân của Lâm dương. Vậy thì còn nói gì nữa? Người này đâu phải là người bình thường chứ.
Nhưng thứ Văn Hải coi trọng lại là thể diện của bản thân mình đã mất hết rồi, Sùng Tông giáo làm trò hề cho cả thiên hạ!
“Người đâu! Đánh tiếp cho tôi, đánh đến khi nào đánh chết tên này mới thôi. Tôi không quan tâm anh ta là ai, dám gây chuyện ở hôn lễ của tôi thì tôi nhất định phải khiến anh ta chết tại đây. Lên cho tôi!” Văn Hải giận rồi, trực tiếp gào lên thành tiếng.
Bốn phương tám hướng lại có đệ tử Sùng Tông giáo tràn ra với số lượng lớn.
Nhưng đúng lúc này, Văn Mạt Tâm lại đứng dậy.
“Văn Hải, dừng tay lại đã!”
“Bal” Văn Hải quay ngoắt đầu lại, nhìn Văn Mạt Tâm với vẻ không thể tin nồi.
“Đừng để phẫn nộ che mờ đôi mắt.” Văn Mạt Tâm thản nhiên nói, sau đó lại nhìn về phía Lâm Dương, mở miệng: “Anh bạn này, rốt cuộc cậu là ai”
Cuối cùng Văn Mạt Tâm đã nhìn thẳng vào Lâm Dương rồi.
Dù sao thì có thể có thân thủ như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường.
“Thần y Lâm, Giang Thành!”
Lâm Dương cũng không che giấu, trực tiếp báo danh hiệu.
Lời vừa dút, hiện trường thoáng chốc đã vỡ tung.
“Cái gì? Thần y Lâm của Giang Thành ư?”
“Thần y Lâm lại chạy đến tận đây?”
“Trời ơi, anh ta chính là thần y thiếu niên đánh bại Hàn Y Vương đó sao?”
“Nhìn còn trẻ hơn trong lời đồn ấy nhỉ!”
“Nghe nói anh ấy còn là CEO của tập đoàn Dương Hoa nữa đói”
“Chậc chậc chậc, khó trách lại dám một mình xông vào Sùng Tông.”
Khách khứa nhao nhao lên tiếng. Có người tán thưởng có người khâm phục, lại càng có người lớn tiếng khen ngợi.
So với lúc trước, thái độ có thể nói là đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Văn Mạt Tâm cũng không khỏi kinh ngạc, lập tức gật gật đầu: “Thì ra là thần y Lâm ở Giang Thành đến thăm, chúng tôi thật đúng là được vinh hạnh mà sợ hãi. Thần y Lâm, tôi không biết trước đây có hiểu lầm gì, vẫn xin mời cậu ngồi. Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi nói.”
Đối với thần y Lâm, Sùng Tông giáo không thể không tôn trọng.
Phải biết, thần y Lâm mới trẻ thế này mà đã được coi là truyền thuyết rồi. Sau này thì sao?
Đừng nói Văn Mạt Tâm coi trọng, Minh Vũ cũng nhìn Lâm Dương với hai mắt phát sáng. Cho dù là Kiếm Vương vẫn luôn uống rượu chẳng để ý đến ai kia cũng không khỏi nhìn về phía bên này.
Nhưng… Lâm Dương không có hứng thú ngồi đây uống rượu.
Anh lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Mạt Tâm, vẻ mặt không chút biểu cảm, nói: “Cho nên, Sùng Tông giáo các người đến tận bây giờ vẫn không chịu giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương ra cho tôi sao?”
Nghe câu này, Văn Mạt Tâm lại nhíu mày.
Sắc mặt Văn Hải có chút căng thẳng.
Anh ta không ngờ thần y Lâm lại chạy đến đây hỏi tội.
“Thần y Lâm, vết thương của Lạc Thiên… Thực ra cũng có mắy phần nguyên do là ngoài ý muốn.”
Văn Hải chần chừ một lúc.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Dương đã đưa tay ra túm lấy cổ áo anh ta nhanh như điện xet, kéo anh ta tới.
Toàn thân Văn Hải run lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy mặt Lâm Dương gần như sắp dán lên mặt anh ta, một đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm anh ta.
Nói vậy thì anh biết là ai làm Lạc Thiên bị thương đúng không? Hay là… anh chính là người gây ra vét thương của Lạc Thiên?”
Nhìn đôi mắt lạnh giá tàn nhẫn đó, thân thể Văn Hải không nhịn được mà bắt đầu run lẫy bảy…
“Công tử!”
“Làm gì thế hả?”
“Mau buông công tử ra!”
Người của Sùng Tông Giáo thấy cảnh tượng này đều cuống cả lên.