Các trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, vội vã đi tới.
Nhưng cũng chỉ có người của Sùng Tông Giáo dám nhúc nhích, khách khứa đã không còn ai muốn can dự vào chuyện này nữa rồi.
Chưa nói tới việc kết cục của mấy người trước đó thê thảm đến mức nào, chỉ nói đến thân phận của người này thôi, đó là thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy đó, bọn họ nào muốn trêu chọc vào chứ.
Có điều các quan khách không trêu chọc vào sẽ bình yên vô sự rồi, nhưng có một nhóm người lại thấy tim đập loạn, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Đó là đám người của Thượng Võ Quán.
Hoắc Kiến Quốc liên tiếp lùi về phía sau hai bước, thân người cũng có chút đứng không vững được nữa rồi.
Hoặc Ngạo và Tịch Lưu Hương sớm đã như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.
Những người còn lại cũng vậy. Có rất nhiều người còn tưởng mình nghe làm, hỏi người bên cạnh rằng rốt cuộc người này có phải là thân y Lâm thật hay không.
Nếu thật sự là thần y Lâm, vậy thì lần này to chuyện rồi.
Người của Sùng Tông Giáo vốn muốn đi lên, nhưng liên tưởng đến thân phận của người này, cũng không khỏi trở nên do dự.
“Người này không phải thần y Lâm. Anh ta chỉ là một học trò của Hùng Trường Bạch mà thôi!”
Đúng vào lúc này, Hoắc Ngạo đột nhiên bước lên phía trước, lớn tiếng la lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoắc Ngạo.
Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn con trai mình.
“Hoắc Ngạo, anh… nói gì cơ? Người này không phải là thần y Lâm ư?” Văn Hải vẫn còn đang bị Lâm Dương túm lấy, run rẫy hỏi.
“Thực ra người này đi theo chúng tôi tới đây. Anh ta là học trò của Hùng Trường Bạch, nói là tới để va chạm với xã hội. Anh ta căn bản không phải thần y Lâm gì cả, mọi người đừng để bị anh ta lừa!” Hoắc Ngạo lớn tiếng nói.
Trong mắt anh ta ngập tràn lạnh lẽo.
Hiển nhiên, anh ta không tin!
Anh ta có chết cũng sẽ không tin!
Anh ta cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
“Học trò của Hùng Trường Bạch ư?”
Có người nhìn về phía Hoắc Kiến Quốc với vẻ nghỉ hoặc.
Hoắc Kiến Quốc chần chừ một lúc rồi gật gật đầu, nói: “Không sai, người này đến Thượng Võ Quán của chúng tôi đúng thật là do Hùng Trường Bạch ủy thác, nói là muốn chúng tôi dẫn cậu ta đến Sùng Tông Giáo mở mang kiến thức, nên chúng tôi liền dẫn tới đây. Nhưng người này quá ngang tàng, Thượng Võ Quán chúng tôi không liên quan gì đến cậu ta hết!”
Lúc này, Hoắc Kiến Quốc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.
Đương nhiên, trừ điều này ra, ông ta cũng không muốn để Lâm Dương được như ý. Nếu người này thật sự mạo danh thần y Lâm để cáo mượn oai hùm thì tại sao ông ta lại không vạch trần anh chứ?
Hơn nữa… ông ta cũng không tin!
Nhưng ông ta vừa dứt lời, không ít người có mặt ở đây đều thấp giọng ò lên.
“Vậy thì không sai rồi.”
“Người này… chắc chắn là thần y Lâm!”
Tiếng người nói hỗn tạp không ngừng vang lên.
Hoắc Kiến Quốc liền bối rồi.
Hoắc Ngạo cuống lên: “Này, rốt cuộc các người có nghe thấy lời ba tôi nói không vậy? Làm sao anh ta là thần y Lâm được? Các người đều bị ngu hết rồi à?”
Người ngu là cậu đấy!” Một vị khách bên cạnh cười lạnh, nói: “Lế nào Thượng Võ Quán các người còn chưa nhận được tin tức sao? Nam Phái của Hùng Trường Bạch đã không còn nữa rồi!”
“Cái gì cơ?”
Hai cha con Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Ngạo như bị sét đánh.
“Hơn nữa, nghe nói người tiêu diệt Nam Phái này chính là thần y Lâm. Hiện giờ, cả Nam Phái đã nghe theo lệnh thần y Lâm rồi. Tuy Hùng Trường Bạch là viện trưởng của Nam Phái, nhưng bản thân ông ta trước nay không nhận đồ đệ.
Đây là chuyện mọi người đều biết. Giờ đột nhiên có một người tự xưng là đồ đệ của Hùng Trường Bạch tìm tới cửa, anh ta không phải thần y Lâm thì còn là ai được nữa?
Còn có ai có thể có năng lực lớn như vậy, có thể khiến Hùng Trường Bạch ra mặt? Các người chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?” Vị khách đó nói tiếp.
Những lời này thốt ra, sắc mặt hai cha con họ đều trắng đến cực điểm, không đứng vững nồi nữa.
Về phần người của Thượng Võ Quán thì đều đã mang sắc mặt như tro tàn, còn có người bắt đầu run rầy.