Chương 1445 Trên một toa tàu, một cặp tình nhân trẻ đang cãi nhau Cô gái trừng mắt nhìn chàng trai, lạnh lùng nói: “Muốn em tin lời anh nói, trừ phi có người chạy nhanh hơn cả tàu cao tốc!” Vẻ mặt chàng trai bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Anh thật sự không lửa em, lời anh nói đều là thật!” Cô gái không mảy may tin tưởng: *Hừ, mỗi lần anh đều viện đủ loại lý do, em sẽ không tin anh nữa đâu.” “Nhưng lần này là thật!” Chàng trai rất vô tội. Cô gái phớt lờ anh ta và quay đầu đi. Chàng trai chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, mặt chàng trai đầy kinh hãi, dùng tay vỗ nhẹ vào vai cô gái. “Anh làm cái gì vậy!” Cô gái thiếu kiên nhãn hét lên. “Em, em nhanh nhìn ra ngoài cửa sổ đi, thật sự có người chạy nhanh hơn cả tàu cao tốc luôn kìa!” Chàng trai chỉ vào Trình Kiêu chạy nhanh qua ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô gái cũng đã nhìn thấy, sững người ngay tại chố. Phải mất một lúc mới hoàn hồn lại. “Nói là tàu cao tốc nhưng hóa ra đều là lừa người cả, còn không chạy nhanh bảng người chạy cơ mà!” Cô gái tủi thân nói: “Chia tay đi! Em sẽ không bao giờ tin những kẻ dối trá như anh nữa Trình Kiêu lên tàu cao tốc, nằm trên đỉnh xe và vào khoang xe nhân lúc đến trạm. Khoảng tám giờ sáng hôm sau, Trình Kiêu xuống ga tàu cao tốc Trung Châu. Trình Kiêu gọi cho Vương Đỗ Lan. . Không gọi được Sau đó, Trình Kiêu lại gọi điện cho Lâm Ngọc một lần nữa, nhưng vẫn không gọi được. Sau đó, Trình Kiêu gọi cho Tô Lương Tử. Đáng tiếc là Tô Lương Tử hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đã đến Hàng Châu bàn chuyện kinh doanh nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại Trình Kiêu không chần chừ thêm nữa, lao thẳng đến trụ sở chính của tập đoàn Đông Vương. Không ngờ trụ sở chính của Tập đoàn Đông Vương lại bị thiết quân luật. Trình Kiêu vượt thẳng qua ranh giới của cảnh sát và đi về phía cổng lớn. Nhân viên bảo vệ vội vàng ngăn anh lại, nhưng bỗng dưng một bóng người lóe lên trước mặt ông ta và Trình Kiêu đã đi vào cổng lớn. “Quái lạ? Chẳng lẽ tôi hoa mắt rồi sao!” Nhân viên bảo vệ nhìn cánh cổng lớn trống không không một bóng người với vẻ mặt nghi ngờ. Khi Trình Kiêu đến quầy lễ tân, hai cô gái lễ tân căng thẳng đứng dậy. “Thưa anh, làm sao anh vào được đây vậy!” Mặt Trình Kiêu thờ ơ: “Tôi tìm chủ tịch Vương.” “Chủ tịch Vương không có ở đây!” Trình Kiêu liếc mắt nhìn cô ta, ánh sáng trong mắt chuyển động, trong giọng nói mang theo một tia linh lực: “Chủ tịch Vương đang ởđâu?” Biểu cảm của cô gái ở quầy lễ tân lập tức trở nên đờ đắn, cô ta đờ đẫn trả lời: “Ở phòng nghỉ tầng thứ mười ba!” Cô gái lễ tân khác nhanh chóng âm thầm kéo cánh tay cô ta. Khi bọn họ nhìn lên lần nữa, Trình Kiêu đã biến mất.