Chương 1446 Trong phòng nghỉ trên tầng mười ba. Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc. Chẳng mấy chốc, điện thoại nội bộ trên bàn reo lên. Lâm Ngọc nhấc điện thoại, hỏi: “Ai?” “Trợ lý Tần, có một chàng trai trẻ xa lạ muốn tìm chủ tịch, anh ấy chỉ liếc tôi một cái, tôi đột nhiên không biết gì nữa cả. Tôi đã nói vị trí của chủ tịch cho anh ấy, lúc này có lẽ anh ấy đã lên lầu rồi.” Cô lễ tân hốt hoảng nói, trong giọng nói có hơi rưng rưng. “Không sao cả, nói cho tôi biết đặc trưng của người kia đi!” Lâm Ngọc lập tức hoài nghỉ là Trình Kiêu tới. Còn chưa đợi cô gái ở quầy lễ tân mô tả, tiếng gõ cửa đã vang lên. “Chủ tịch Vương, chị Lâm Ngọc, tôi là Trình Kiêu đây!” Lâm Ngọc nhìn Vương Đỗ Lan : “Là Trình Kiêu .” “Tại sao cậu ấy lại ở chỗ này!” Vương Đỗ Lan nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu ấy đã nghe thấy gì rồi sao?” “Có lẽ chuyện này không liên quan gì đến Trình Kiêu, nếu cậu ấy đã đến rồi thì chúng ta cứ gặp cậu ấy đi!” Lâm Ngọc nói. “Đi mở cửa đi!” Vương Đồ Lan gật đầu. Lâm Ngọc mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?” Thấy cả Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đều bình an vô sự, trái tìm treo lơ lửng của Trình Kiêu cuối cùng cũng hạ xuống. Ở kiếp trước, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc là sự hối tiếc cả đời của Trình Kiêu, dù đã trở thành Thương Khung Đại Đế uy lực trên cả vạn giới, sự hối tiếc này vẫn luôn đi theo Trình Kiêu và không bao giờ xóa nhòa. May mắn thay, anh được sống lại một lần nữa. Nếu kiếp này Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc xảy ra chuyện như trước kia, cho dù Trình Kiêu cho nổ tung cả địa cầu cũng không bù đắp được. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Trình Kiêu nhìn chăm chằm vào hai người. họ và hỏi. “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã không sao cả rồi.” Vương Đô Lan đáp. Rõ ràng mẹ không muốn thành thật với anh. Dù anh đã nhiều lần giúp đỡ tập đoàn Đông Vương nhưng anh vẫn chỉ là người ngoài cuộc. Hoặc có lẽ, Vương Đỗ Lan không muốn Trình Kiêu bị cuốn vào. “Đừng nói dối tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Trình Kiêu nghiêm túc. Lâm Ngọc đáp: “Trên đường về, tôi và chủ tịch gặp tai nạn xe. May nhờ ngọc bội cậu cho chúng tôi nên chúng tôi mới thoát nạn.” “Gặp tai nạn xe ư? Vậy tại sao tập đoàn Đông Vương lại bị thiết quân luật!” Ánh mắt Trình Kiêu có phần lạnh lùng: “Đây không phải tai nạn xe, mà là mưu sát!” “Không có chứng cứ nên cậu đừng nói lung tung.” Vương Đỗ Lan trầm giọng nói. “Xem ra tôi đoán không sai, hai người cũng đang hoài nghỉ.” Trình Kiêu nói. Thấy không thể che giấu được Trình Kiêu, Lâm Ngọc đành nói: “Đúng vậy, chủ tịch và tôi nghi ngờ đây không phải là một vụ tai nạn xe hơi đơn giản.” “Chị nghi ngờ ai đã làm chuyện này?” Trình Kiêu hỏi Trên thực tế, trong lòng Trình Kiêu đã có câu trả lời.