Chương 1573 “Ông Ngũ, làm phiền ông rồi.” Hồ Duy Hâm cung kính nói với một ông già ngồi phía sau Ông Ngũ đó mặc một chiếc áo choàng màu trắng, mái tóc dài không búi lên mà xoã sau lưng. Hơn nữa da ông ta rất trắng, động tác và cử chỉ cũng rất nữ tính, giống như phụ nữ vậy. “Được thôi được thôi, đừng quên ước định của chúng ta đấy.” Giọng ông Ngũ giống như công công trong Hoàng cung cổ đại, khiến người ta không khỏi nổi da gà Hồ Duy Hâm cắn răng cười: “Ông Ngũ yên tâm, chuyện đã đồng ý với ông, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức thực hiện.” “Được.” Ông Ngũ rất hài lòng, nhảy vút lên như một con bướm, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt chú Tân “Xin chào, tôi họ Tần!” Chú Tần chắp tay chào ông Ngũ. “Hờ hờ..” Ông Ngũ che miệng cười duyên, thân hình lập tức biến mất, hai ngón tay tạo hình cái kiếm chĩa thẳng vào thái dương của chú Tân. “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, đánh đi.” Lúc này trên võ đài mới vang lên giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo của ông Ngũ Chú Tân nhíu mày, mau chóng lùi lại. Haiz. Chú Tân thở khí, một quyền đánh vào kiếm chỉ của ông Ngũ. Am! Hai người đột nhiên tách ra, nhưng chú Tần lại cảm thấy một cánh tay hơi tê dại, một luồng chân khí lạnh lẽo không ngừng tuôn ra từ cánh tay chú Tân. “Chân khí thật hung ác!” Chú Tân thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, chú âm thầm kích hoạt chân khí trong cơ thể, muốn ép luồng chân khí lạnh lẽo kia ra khỏi cơ thể. Nhưng hiển nhiên ông Ngũ sẽ không cho chú cơ hội. “Ha ha..” Ông Ngũ cười khẩy, người loé lên rồi đánh về chú Tân. Rõ ràng ông ta là đàn ông nhưng thân hình lại như bướm bay lượn bên hoa, khiến người xem loá mắt. Chú Tân không thể tập trung ép chân khí lạnh lẽo ra khỏi cơ thể được nữa, vội vàng đố lại. Y Doãn hơi lo lắng, nhìn Trình Kiêu và hỏi ý kiến: “Người Hồ Duy. Hâm mời tới lần này không đơn giản. Cậu Trình, cậu thấy chú Tân có thể thắng được không?” Trình Kiêu lắc đầu: “Không hơn ba chiêu, ông ấy sẽ thua” “Ôi..” Y Doãn thảng thốt. Thực lực của chú Tân là Tiên Thiên đỉnh phong đấy! Người này thật lợi hại! Bạch Hạc đại sư ở bên cạnh cười mỉa mai: “Cậu nhóc, nói khoác. mà không biết ngượng, nếu chú Tân qua ba chiêu nữa mà không thua thì cậu sẽ thế nào?” Trình Kiêu lười để ý đến ông ta. Anh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Bạch Hạc đại sư giận đỏ mặt, cảm thấy rất mất thể diện, vì thế tức giận nói: “Cậu kia, tiền bối hỏi cậu mà cậu lại có thái độ này. “Tiền bối?” Kano William bật cười, nụ cười có hơi kỳ lạ: “Ông già, tiền bối mà ông nói phân biệt thế nào? Ai lớn tuổi hơn thì là tiền bối à?” Bạch Hạc đại sư cao ngạo nói: “Tuổi tác là một vấn đề, nhưng thực lực cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Nếu chỉ dựa vào tuổi tác mà không xét thực lực thì cũng không xứng là tiền bối!”