CHƯƠNG
“Cảm ơn ông trời!”
Dân chúng sôi trào, trận mưa này không những kịp thời, mà phạm vi cũng vô cùng kỳ lạ.
Bởi vì trận mưa này chỉ bao phủ tòa nhà đang xảy ra hỏa hoạn, nơi khác hoàn toàn không có mưa.
Thị trưởng Lỗ nhìn cảnh tượng có thể xưng là kỳ tích này, cũng khiếp sợ không thôi. Đương nhiên, những gì ông ta được tiếp xúc cao hơn dân chúng bình thương rất nhiều, ông ta cảm thấy trận mưa này giống do con người làm ra hơn.
Ánh mắt Thị trưởng Lỗ tìm kiếm bên trong đám người, nhưng cũng không nhìn thấy mục tiêu đáng ngờ nào.
Cứu viện kết thúc, cho dù là chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy hay là dân chúng bình thường bị kẹt trên tòa nhà, không một ai bị thương.
Những người được cứu kia không ngừng nói lời cảm ơn với chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy.
Đây là vinh dự bọn họ xứng đáng có được.
Chỉ có Thị trưởng Lỗ xuyên qua tầng tầng lớp lớp dân chúng, nhìn thấy bóng hình một thanh niên chậm rãi biến mất ở sau đám người.
Trung tâm giám sát Thiên Võng thành phố Trung Châu.
Thị trưởng Lỗ Trường Lâm nhìn màn hình lớn của camera theo dõi, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt đỏ ngầu.
Vũ Lạc đứng ở bên cạnh Thị trưởng Lỗ, nói: “Thị trưởng Lỗ, ngài đã xem camera theo dõi mấy tiếng rồi, hay là nghỉ ngơi một lát, tôi tiếp tục tìm kiếm nhân vật đáng ngờ cho ngài.”
Thị trưởng Lỗ xoa đôi mắt đã đỏ ngầu, nói: “Không được, vẫn là tự tôi làm thôi! Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là tôi đã từng thấy bóng lưng người kia.”
Vũ Lạc nói: “Thị trưởng Lỗ, ngài có từng nghĩ rằng có lẽ người này cũng không tồn tại! Tất cả chỉ là suy đoán của ngài.”
Thị trưởng Lỗ vô cùng chắc chắn lắc đầu: “Không thể nào, trận mưa kia đến vô cùng đúng lúc, hơn nữa cũng vô cùng kỳ lạ. Cô từng thấy trận mưa nào chỉ bao phủ tòa nhà đang bốc cháy chưa? Hơn nữa lửa tắt mưa tạnh, nếu như không phải người làm, đánh chết tôi cũng không tin!”
Vũ Lạc không nói lời nào, cô ta cảm thấy nếu như trận mưa đó là do con người làm ra thì còn đáng sợ hơn.
Hạng người gì mới có thể hô mưa gọi gió chứ?
Há chẳng phải người này là thần tiên rồi sao?
Nhân viên công tác đều mang theo đôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục tìm kiếm.
Bỗng nhiên, ánh mắt Thị trưởng Lỗ sáng lên, vội vàng nói: “Dừng lại, phóng đại camera số năm!”
Nhân viên công tác phấn chấn tinh thần, vội vàng phóng đại camera số năm.
Phạm vi theo dõi của camera là ở ven đường, đang theo dõi một góc hẻo lánh bên rìa, dưới một gốc cây có thấp thoáng bóng hình một thanh niên không hề gây chú ý.
Hai tay thanh niên kia bấm ấn quyết kỳ lạ, một luồng sáng xanh từ trong tay anh bay ra.
Sau đó, một trận mưa lớn từ trên trời giáng xuống.
Thị trưởng Lỗ xem đi xem lại đoạn video này mấy chục lần, so sánh thời gian thanh niên bấm ấn quyết, thời gian trời mưa, rồi cả thời gian lửa tắt mưa tạnh, thời gian thanh niên rời đi.