CHƯƠNG
Sự bàng hoàng, tức giận, hối hận ngập tràn trên khuôn mặt của các học sinh.
“Vừa rồi yêu cầu thầy Trình xin lỗi, thầy ấy còn bảo người ta cút đi. Bây giờ xem thầy ấy sẽ làm như thế nào?”
“Thầy Trình tự chuốc họa vào thân! Dám đắc tội ông Đao, phiền phức rồi đây!”
“Biết làm gì được, Thầy Trình ỷ vào y thuật cao minh của mình mà không coi ai ra gì. Không ngờ lần này lại chọc phải người của ông Đao!”
Chung Phi Vũ trong lòng thầm lo lắng: “Phải làm sao đây? Không ngờ người đó lại là người của ông Đao! Bây giờ Thầy Trình đang gặp nguy hiểm!”
“Không được, tôi sẽ tìm cách cứu thầy Trình!”
Chung Phi Vũ bắt đầu nghĩ xem trong nhà mình ai có thể ra mặt. Nhưng của cô dù tốt nhưng vẫn còn kém xa so với trình độ của Mã Tài.
“Đúng rồi, Thẩm Trung Thư! Chỉ có ba của anh ấy mới có thể nói chuyện trước mặt ông trùm Mã.”
Ánh mắt Chung Phi Vũ tìm kiếm Thẩm
Thẩm Trung Thư luôn quyết tâm có được Chung Phi Vũ, Chung Phi Vũ cũng chưa từng cho tuỳ tiện đi cầu xin anh ta, e rằng anh ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.
“Haiz, chuyện đã đến nước này rồi, không quan tâm được nhiều như vậy được nữa. Cứu thầy Trình trước!”
Chung Phi Vũ nghiến răng, đi về phía Thẩm Trung Thư.
Tô Thanh Nham hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tên anh Đao. Tô Thanh Nham cũng có biết về vị thân tín này của ông trùm Mã.
Ông ta cũng không ngờ rằng một tên thanh niên ngẫu nhiên lại là cấp dưới của anh Đao.
“Phiền phức rồi đây.”
“Không được, thần y Trình là do tôi mời, tôi tuyệt đối không thể để anh ấy gặp chuyện!”
Tô Thanh Nham sắc mặt trầm xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Anh Đao.
“Hiệu trưởng Đại học Y Hà Tây, Tô Thanh Nham, hân hạnh được gặp anh Đao!”
Tô Thanh Nham lớn hơn anh Đao rất nhiều, giờ để cứu Trình Kiêu, lại hạ mình gọi anh ta một tiếng anh Đao.
Để cứu Trình Kiêu, Tô Thanh Nham đã hy sinh mặt mũi già nua này.
Trình Kiêu liếc nhìn Tô Thanh Nham, ánh mắt lóe lên, anh không ngờ Tô Thanh Nham đứng ra vì anh!
Anh Đao lúc này vẫn còn đang bàng hoàng, trong đầu chỉ có một giọng nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, thật sự là Trình đại sư, thật sự là Trình đại sư…”
Trong mắt anh Đao chỉ có Trình Kiêu, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Tô Thanh Nham.
Tô Thanh Nham thấy anh Đao không thèm trả lời, trong lòng chùng xuống, thầm nghĩ: “Xem ra thái độ anh Đao rất kiên quyết!”
Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Hiệu trưởng Tô, ông trở về đi. Ông không cần xen vào chuyện của tôi đâu.”
Tô Thanh Nham cho rằng Trình Kiêu không muốn liên lụy mình, quay đầu cười nói: “Thần y Trình đừng lo lắng, nói thế nào, tôi cũng là hiệu trưởng Đại học Y Hà Tây, dù là ông trùm Mã cũng cho tôi chút mặt mũi mà.”