CHƯƠNG
Trình Kiêu hiểu được suy nghĩ của Tô Thanh Nham, không phải đang khuyên, dù sao anh Đao cũng không dám làm gì Tô Thanh Nham.
Lúc này, Chung Phi Vũ cũng đến bên cạnh Thẩm Trung Thư.
Thẩm Trung Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, trong mắt hiện lên một tia lửa tình. Tuy nhiên, anh đã cố gắng hết sức để kìm nén lại, cười dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, có chuyện gì sao?”
Chung Phi Vũ nhìn anh, mặc dù Thẩm Trung Thư luôn tỏ ra như một quý ông, nhưng trong lòng cô lại có một sự chán ghét không tên, dường như mọi thứ bề ngoài của Thẩm Trung Thư đều là giả vờ, rất giả tạo.
Chung Phi Vũ vẻ mặt ủ rũ, khe khẽ nói: “Tôi muốn anh giúp đỡ thầy Trình!”
Thẩm Trung Thư có chút kinh ngạc: “Không ngờ hoa khôi lạnh lùng của chúng ta lại chủ động cầu xin người khác! Mà lại còn giúp một giảng viên tạm thời mới đến trường!”
“Tiểu Vũ, trước đây em và thầy Trình này có quen nhau không?”
Chung Phi Vũ nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Thẩm Trung Thư, vẻ mặt trầm xuống: “Chuyện này anh không cần lo, anh chỉ cần nói là đồng ý giúp tôi hay không thôi?”
Chung Phi Vũ trước nay chưa từng nhờ vả ai, lần này lại chủ động cầu xin khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Thẩm Trung Thư đương nhiên hiểu điều này, thế nên anh ta không thể không nghi ngờ mối quan hệ giữa Chung Phi Vũ và Trình Kiêu.
Thẩm Trung Thư cười nói: “Tiểu Vũ, người mà Thầy Trình đắc tội chính là thân tín đắc lực nhất dưới trướng của ông trùm Mã, ông Đao!”
“Không phải là anh không muốn giúp em, mà anh thật sự không giúp được!”
Chung Phi Vũ vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi biết cha anh có thể nói một tiếng với ông trùm Mã, nói đi, muốn gì mới giúp tôi?”
Thẩm Trung Thư khẽ cười: “Tiểu Vũ, em nói như vậy còn gì vui nữa. Với quan hệ giữa hai chúng ta, nếu thật sự có thể giúp em, sao anh có thể trơ mắt làm ngơ được?”
Chung Phi Vũ nhìn nụ cười giả tạo của Thẩm Trung Thư mà cảm thấy mắc ói.
“Tôi sẽ nói lại lần cuối, xin hãy giúp đỡ thầy Trình, nói điều kiện của anh ra!”
Thẩm Trung Thư nhận ra Chung Phi Vũ đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nhưng đồng thời anh ta cũng nhận ra Chung Phi Vũ rất quan tâm đến Trình Kiêu.
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Hừ, Chung Phi Vũ, con đĩ nhỏ này, lại vì một giảng viên tạm thời mà cầu xin tôi!”
“Tôi đã theo đuổi cô ta lâu như vậy, cô ta luôn phớt lờ tôi. Cô ấy hẳn là đã thích tên nhóc Trình Kiêu đó.”
Một nụ cười nham hiểm lóe lên trong mắt Thẩm Trung Thư, nhưng anh ta vẫn mang nụ cười của một quý ông: “Tiểu Vũ, em nhờ anh giúp em việc này cũng được thôi. Nhưng thầy Trình đã đắc tội anh Đao, anh không dám đảm bảo chắc chắn có thể giúp được!”
Chung Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ cần anh gọi điện thoại cho ba anh ngay trước mặt tôi, xin ông ấy nói vài câu trước mặt ông trùm Mã.”
Thẩm Trung Thư gật đầu: “Việc này thì có thể, nhưng em cũng biết ông trùm Mã ở Hà Tây chúng ta có địa vị như thế nào, cho dù muốn nói chuyện với ông ta cũng không dễ dàng gì.”
“Đừng nói nhảm nữa, anh ra điều kiện đi! Chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ đồng ý với anh!” – Chung Phi Vũ vẻ mặt khinh thường.
Khóe miệng Thẩm Trung Thư cong lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp vô song của Chung Phi Vũ, khẽ cười: “Tiểu Vũ, em biết ý của anh mà. Cho nên, điều kiện này cũng không cần anh nói ra đúng không?”