Sau lớp da, bọn họ cũng có máu.
Nhưng bên trong lớp da ấy không phải thịt, xương hay mỡ mà là chằng chịt những mạch điện đan xen nhau, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, cũng quá đỗi kinh ngạc.Ngay cả người không học rộng biết nhiều như Liêu Vãn, vừa nhìn cũng biết những thứ đó vô cùng kỳ lạ.
Dù là trên tivi trắng đen hay những người lính cấp cao cũng chưa bao giờ nói đến thứ gì tương tự như vậy.Nghe Liêu Vãn hỏi vậy, Kiện Niêm có chút ngẩn người.
Nhìn thần sắc bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo của Liêu Vãn, rõ ràng là cậu thiếu niên tuấn tú này chẳng hề e dè hay sợ hãi.
Kiện Niên liếc mắt qua người đang nằm bên cạnh mình, ánh mắt có gì đó sâu thẳm."Đúng vậy, tôi là người ngoài hành tinh.
Tại sao cậu lại cứu tôi? Cậu không sợ tôi ư?" Liêu Vãn dùng cành cây trong tay lấy khoai lang ra khỏi đống lửa: "Cứu người chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường ư? Nếu tôi đã cứu anh thì tại sao tôi phải sợ anh làm hại tôi? Đến động vật còn biết ghi nhớ ân nghĩa cứu mạng, không lẽ anh còn không bằng cả động vật sao?"Kiện Niên bị Liêu Vãn nói đến khó có thể đáp lời.
Trông Liêu Vãn trẻ tuổi, dáng vẻ lại xinh đẹp đến mức tinh xảo như vậy nhưng miệng lưỡi thật quá sắc bén.
Hơn nữa nhìn nhất cử nhất động của Liêu Vãn, rõ ràng ăn mặc cũ kỹ, rách nát nhưng khí chất lại không hề bị ảnh hưởng.Lần nữa nhìn qua người đàn ông bên cạnh, Kiện Niên quyết định sẽ không hành động khinh suất.Liêu Vãn có vẻ khá thông minh, hiện tại thương tích trên người anh ta còn rất nặng.
Nếu làm ra việc gì đó khiến Liêu Vãn nảy sinh lòng nghi kỵ hay có những hoài nghi không tốt, người ăn quả đắng không ai khác chính là anh ta.Cứ thế, một buổi tối với không khí kỳ lạ cũng trôi qua.Sáng sớm hôm sau, Liêu Vãn đã thức giấc trước khi Mặt Trời sắp ló rạng.
Đây là thói quen từ nhỏ của Liêu Vãn, vì khi bé cậu phải ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà để làm những việc cực nhọc, bẩn thỉu nhất trong nhà chứa.Do đó, đồng hồ sinh học của Liêu Vãn đã sớm quen với thời gian biểu đó.
Cho dù Liêu Vãn muốn ngủ dậy muộn, nằm nướng thêm một lúc cũng là điều không thể.Việc đầu tiên Liêu Vãn làm khi mở mắt là quay sang kiểm tra hai người đàn ông ngoài hành tinh mà mình đã cứu.Hôm nay, Liêu Vãn không để hai người tiếp tục nằm cạnh nhau.Bởi hôm qua, sau khi Kiện Niên tỉnh dậy, Liêu Vãn đã bắt được tia sát khí trong mắt anh ta dành cho người kia.
Vì vậy Liêu Vãn im lặng không nói, dùng hành động giải quyết nguy cơ phiền phức bằng cách tách hai người ngoài hành tinh ra xa nhau.Hiện tại, Kiện Niên nằm góc bên kia nhà còn người đàn ông chưa tỉnh thì nằm cạnh Liêu Vãn phía bên đây nhà.
Kiện Niên quả thật tức tối, anh ta đang bị thương nên đã cố không hành động gì cả dù có một cơ hội tốt như vậy để ra tay.Thế nhưng không biết từ khi nào, Liêu Vãn đã nhìn ra được sự bất thường rồi lẳng lặng tự thay đổi vị trí.Sau khi kiểm tra thương tích của hai người, Liêu Vãn nhìn Kiện Niên nói lời khẳng định: "Anh có thể tự chữa lành vết thương."Kiện Niên có chút giật mình lẫn kinh ngạc, bỗng anh ta thấy Liêu Vãn thế này quả thật có chút cuốn hút riêng: "Ừ, tôi có thể tự chữa lành vết thương.
Nhưng cần thời gian.
Chỉ là không khí ở Trái Đất quá ô nhiễm, việc này sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ phục hồi của tôi."Liêu Vãn nhìn những lá thuốc cậu đã nhai và đắp lên vết thương cho Kiện Niên hôm qua.
Hiện tại, Kiện Niên vẫn không lau chúng đi.
Liêu Vãn ngước nhìn Kiện Niên, cậu mím môi như định nói gì đó thì phía bên kia, người thứ ba trong căn phòng này cũng tỉnh lại.Kiện Niên ngước mắt sang nhìn Ly Hạc, thần sắc một mảnh âm u.
Chỉ có Liêu Vãn vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình đi sang xem xét vết thương trên người của Ly Hạc: "Đừng động, để tôi xem vết thương anh thế nào.
Tôi vất vả cứu anh để anh đề phòng tôi như này à?"Khóe mắt Ly Hạc giật giật, không tiếp tục tránh né Liêu Vãn mà nằm im bất động: "Hừm...!xem ra vết thương của anh khôi phục khá nhanh đấy.
Anh còn đau không?" Ly Hạc chậm rãi lắc đầu, tâm trí nhanh chóng hoạt động, bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.Thấy dáng vẻ của Ly Hạc mờ mịt như vậy, không đợi anh hỏi, Liêu Vãn liền chủ động nói rõ tình hình cho anh hiểu.
Nghe xong mọi chuyện, Ly Hạc đầu tiên trịnh trọng nói lời cảm tạ với Liêu Vãn.
Sau đó quay sang nhìn chằm chằm Kiện Niên, phi thuyền của anh bị vỡ nát nặng như thế còn không phải tại tên Kiện Niên đó ư?Rõ ràng ban đầu đã nói là sẽ tạm thời bắt tay cùng nhau đánh đuổi người của hành tinh Đen.
Thế nhưng Kiện Niên quá bỉ ổi, lại nhân lúc Ly Hạc tập trung đối phó với người hành tinh Đen mà đánh lén anh.Cuối cùng thì sao chứ? Kết quả là phi thuyền của cả hai đều bị mất kiểm soát, bị cuốn sâu vào lốc xoáy không gian và bị rơi đến Trái Đất trong tình trạng sống dở chết dở.
Thật đúng là một kẻ vừa thâm hiểm vừa ngu xuẩn.Ấy vậy mà Kiện Niên còn cố tình va chạm để phi thuyền anh tiếp đất trước.
Vì vậy vết thương của anh mới nặng hơn vết thương trên người anh ta.
Do đó, Kiện Niên mới có thể tỉnh dậy trước anh.Sớm đã biết tên Kiện Niên đó chẳng có gì tốt lành, chỉ là tình huống cấp bách khiến Ly Hạc phải liều lĩnh một lần.Liêu Vãn sớm đã nhận ra mùi thuốc súng của hai người, cậu vừa định lên tiếng thì bỗng đằng xa truyền tới tiếng chó sủa.Vẻ mặt Liêu Vãn lập tức trở nên nghiêm trọng, cậu hé một góc ra xem thì liền thấy những bóng người quen thuộc ở phía xa.Thần sắc Liêu Vãn thoáng trầm xuống, cậu vừa thu thập ít đồ dùng cần thiết vừa quan sát đám người đằng xa một cách gắt gao: "Hai anh chạy được không? Tôi không thể mang theo cả hai, hai anh còn đang bị thương, nếu bị bắt sẽ có hậu quả rất tệ đấy."Nhìn dáng vẻ của Liêu Vãn, Ly Hạc và Kiện Niên không nghĩ cậu đang đùa giỡn hay tùy tiện bịa ra một lý do để dọa dẫm bọn bọ.
Nhìn thần sắc trầm trọng của cậu, hẳn là nguy hiểm đang cận kề.Hiện tại, nếu chiến đấu thì nhất định là không thể, vì thân thể của cả hai đều đang bị thương nặng.
Nhưng nếu là chạy trốn thì hai người vẫn có thể xông pha.Nghĩ vậy, Ly Hạc và Kiện Niên không hề do dự gật đầu, bấy giờ, hai người cũng dần cảm giác được sự áp đảo của đám người xa lạ kia mang đến.
Bọn họ chinh chiến quanh năm, căn bản là rất nhạy cảm với mùi vị của sự nguy hiểm, loại cảm giác lành lạnh trong không khí đó vô cùng đặc thù.
Đối với những chuyện liên quan đến chiến đấu, Ly Hạc và Kiện Niên đều là những người tài ba nhất trong lớp người tài ba.Liêu Vãn thu xếp rất nhanh, căn bản là không có bao nhiêu thứ.
Cậu hé cửa của ngôi nhà ngói, dẫn Ly Hạc và Kiện Niên đi vào một con đường hoàn toàn um tùm và gai góc.Bởi lẽ nếu đi theo đường mòn, khả năng cao sẽ bị phát hiện rất nhanh.
Đi được vài bước, Liêu Vãn cũng không quên lấy bùn đất dưới chân bôi loạn xạ lên khắp người mình: "Hai người phải chịu khó một chút rồi."Đương nhiên, ngay cả Ly Hạc và Kiện Niên cũng không thoát khỏi.
Cho đến khi toàn thân ba người đều là bùn đất, Liêu Vãn mới yên tâm tiếp tục di chuyển.Hơn nữa còn căn dặn Ly Hạc và Kiện Niên đi càng khẽ càng tốt.
Đồng thời không nên vạch cây cỏ quá nhiều trong lúc di chuyển mà chịu cực một chút, cố gắng luồn lách mà đi để tránh lưu lại dấu vết.Cứ miệt mài chạy trốn không kể ngày đêm như vậy, cuối cùng Liêu Vãn cũng đã thoát khỏi sự truy đuổi của đám người trong nhà chứa.Xem ra việc cậu bỏ trốn đã khiến đám lính kia phẫn nộ, muốn truy cứu.
Hoặc cậu bỏ trốn đã gây ra tổn thất cho thu nhập của nhà chứa chăng?Dẫu là vì bất cứ nguyên nhân nào đi chăng nữa, Liêu Vãn thà chết cũng sẽ không bị bắt về và tiếp tục sống trong hoàn cảnh địa ngục đó..