Cô cứ nhìn anh ngây ngô như thế, thất thần trong một khoảng thời gian ngắn.
Trình Tinh Lâm đang buồn ngủ, đầu gục xuống, mất đi trọng lực.
Anh mở to mắt, bỗng trở nên tỉnh táo.
Lọt vào mắt anh chính là vẻ mặt ngơ ngác của nữ sinh đang nhìn anh chăm chú.
Đôi đồng tử màu đen xinh đẹp phản chiếu hình bóng anh, tựa như trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau.
Không ai mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Cho đến khi ánh mắt Trình Tinh Lâm rơi xuống bên môi cô, chỗ đó không biết khi nào dính một hạt xôi nếp.
Anh vươn tay, động tác tự nhiên dùng ngón cái lau đi giúp cô, ngón trỏ khẽ chạm qua gương mặt.
Làn da nữ sinh vừa mềm mại bóng loáng, có cảm xúc.
Lộ Dĩ Nịnh cảm giác được hơi thở của thiếu niên đang đến gần cô, sau đó làm cảm giác tay anh xẹt qua bên môi mình.
Bỗng trong lòng cô tê dại.
Hai người đang nhìn đối phương, ánh mắt không rời.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng lúc 7, 8 giờ là ấm áp nhất, cả ánh vàng nhạt bao lấy hai người, vô cùng đẹp đẽ.
Làm xong động tác này, Trình Tinh Lâm sửng sốt.
Lộ Dĩ Nịnh cũng ngây ngẩn cả người.
Đan Ý và Trác Khởi cũng thấy, họ cũng đơ ra.
Bạn học xung quanh lặng im.
Sau đó các nữ sinh bắt đầu hét lên:
“Aaaaa sao mình lại thấy ngọt ngào thế này!!”
“Chấn động chấn động!!”
“Thấy y chang như trong truyện ngôn tình vậy đó!”
“Trình Tinh Lâm dịu dàng quá à, chết mất thôi!!”
“Mình biết hai người họ có gì đó với nhau mà, chèo thuyền thôi!!”
“Mình nghĩ ra tên rồi, cp này sẽ tên là cp Lộ Trình!”
Giọng nói không nhỏ nên đã truyền vào lỗ tai của Lộ Dĩ Nịnh.
Cô hơi thẹn thùng, nói chuyện cũng lắp bắp: “Mình, mình ăn xong rồi, mình vào lớp nhé.”
Trình Tinh Lâm nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, anh nắm tay lại để bên miệng.
Ánh mắt vui vẻ.
–
Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, Lộ Dĩ Nịnh chuẩn bị đi ăn cơm với Đường Tinh Chu như mọi ngày.
Trình Tinh Lâm gọi cô lại, nói muốn đi ăn cùng cô.
Lộ Dĩ Nịnh: “Không phải lúc trước cậu thường ăn cùng với Trác Khởi sao?”
Trác Khởi đang múa bút thành văn ngẩng đầu lên, “Không được, mình đang làm bài tập bù ngày Quốc Khánh, để Lâm Thần đem đồ ăn giùm về cho mình.”
Trên bàn cậu là bài tập Ngữ văn và Sinh học của Đan Ý, bài tiếng Anh của Lộ Dĩ Nịnh, với cả bài tập Toán học với Vật lí của Trình Tinh Lâm.
Cách cậu nói chính là, không thể chép hết của một người được, như vậy thì lộ liễu quá.
Thế nên cậu lấy tất cả bài của mọi người để “tham khảo”.
Trình Tinh Lâm tỏ ra đáng thương, dùng tay nhẹ nhàng kéo tay cô, “Đưa tôi đi ăn cơm đi, A Nịnh ~”
Anh làm nũng không giống như thường ngày, với gương mặt đẹp trai của mình, tính cách như một chú cún con làm ai cũng mềm lòng.
Lộ Dĩ Nịnh không biết nên trả lời anh như thế nào.
Trình Tinh Lâm thấy cô do dự nên kéo theo Đan Ý, “Cậu ấy cũng đi.”
Đan Ý ở một bên: “?”
Cô đồng ý đi ăn cơm chung với bọn họ khi nào?
Với lại không phải Chanh nhỏ vẫn luôn cùng với…
Giây tiếp theo, Lộ Dĩ Nịnh liền nói ra suy nghĩ trong lòng cô ấy: “Mình ăn cơm cùng với anh Tinh Chu, nếu hai người không ngại thì…”
Trình Tinh Lâm thốt ra ngay, “Không ngại.”
Thân phận của tình địch đã được giải trừ rồi, anh còn để ý cái gì.
Cùng lắm chỉ là một anh hàng xóm đối xử tốt bụng với cô mà thôi.
Lộ Dĩ Nịnh còn chưa nói xong: “Để mình hỏi anh Tinh Chu…”
Trình Tinh Lâm khẽ nâng cằm, vô cùng hào phóng, “Cậu hỏi đi.”
Lộ Dĩ Nịnh cúi đầu nhắn tin cho Đường Tinh Chu.
Đan Ý một bên hơi hồi hộp, cắn môi, ánh mắt liếc nhìn điện thoại của cô.
Thấy mình lén nhìn tin nhắn của người khác là không tốt lắm nên cô ấy xoay đầu trở về.
Giọng nói Lộ Dĩ Nịnh truyền đến, “Anh Tinh Chu nói được.”
“Anh ấy đang chờ dưới lầu, chúng ta đi thôi.”
Đan Ý ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy do dự, “Mình… mình không đi với các cậu đâu.”
Lộ Dĩ Nịnh không hiểu nguyên do, không phải lúc nãy nói được rồi sao?
Chỉ có duy nhất Trình Tinh Lâm biết lí do, anh kéo cánh tay của cô ấy lên.
Đan Ý: “Trình Tinh Lâm cậu làm gì!”
Trình Tinh Lâm: “Ăn một bữa cơm thôi mà, ngại gì?”
Đan Ý: “Cậu mới ngại đấy!”
Trình Tinh Lâm: “Vậy là cậu không ngại, thế đi thôi.”
Đan Ý: “…”
—
Ba người đi xuống khu dạy học lớp 11.
Đường Tinh Chu đã đứng dưới đó chờ.
Lộ Dĩ Nịnh chạy chậm qua, chỉ hai người ở phía sau, “Anh Tinh Chu, hai người họ là bạn học của em đấy.”
Ánh mắt của Đường Tinh Chu nhìn theo ngón tay của Lộ Dĩ Nịnh.
Cho đến khi anh thấy nữ sinh trốn phía sau người nam sinh kia, môi bỗng mím thẳng tắp.
Đan Ý đang cố gắng che giấu chính mình.
Hôm qua cô ấy đi trễ bị người ta nhớ tên, hôm nay lại xuất hiện trước mặt anh.
Còn ăn cơm với anh nữa.
Đây là điều mà cô không hề tưởng tượng ra nổi.
Trình Tinh Lâm nói cô ngại.
Đúng là cô ngại.
Bởi vì cô thích anh, ngay từ lúc bắt đầu chính là tự ti.
Trình Tinh Lâm đã chạy đến trước mặt hai người, anh vô cùng tự nhiên chào hỏi Đường Tinh Chu: “Lại gặp mặt nhau rồi, đàn anh.”
Hai chữ cuối được kéo dài như thể là đang khıêυ khí©h.
“Vậy tôi không giới thiệu nữa nhé, chắc anh còn nhớ tôi là ai.”
Đường Tinh Chu thờ ơ nhìn anh, “Tên của cậu còn nằm trên danh sách những người đi học muộn.”
Trình Tinh Lâm cười cười, “Đúng vậy.”
Sau đó đột nhiên anh kéo Đan Ý phía sau, tay đáp trên vai cô.
Đôi mắt lại nhìn Đường Tinh Chu, cười với vẻ mặt quái đản, “Cả cậu ấy nữa, nằm bên cạnh tên tôi đấy.”
Đan Ý không hề nhận thấy được tư thế lúc này của hai người thân mật đến cỡ nào.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, đành phải nhìn sườn mặt Trình Tinh Lâm, giọng nói nghiến răng nghiến lợi ken két, “Cậu đừng có nhắc đến chuyện này được không?”
Trình Tinh Lâm trưng ra vẻ mặt vô tội, Đan Ý tức giận đánh anh một cái.
Hai người bắt đầu đùa giỡn.
Đường Tinh Chu chỉ thấy cảnh này chướng mắt, anh kéo Lộ Dĩ Nịnh đi đến chỗ nhà ăn.
Trình Tinh Lâm thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh thì bỗng suy đoán ra được điều gì.
Thấy Lộ Dĩ Nịnh bị anh kéo đi, Trình Tinh Lâm cũng đi theo.
Đương nhiên Đan Ý không thể bỏ qua anh, một đường đuổi theo đánh anh.
Cứ thế mà tới nhà ăn, bây giờ cô ấy không còn khả năng chạy trốn nữa.
Bởi vì bụng của cô đang kháng nghị, nói cho cô rằng nó đang đói.
Bốn người gọi đồ ăn xong tìm bàn 4 người.
Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu ngồi một bên, Trình Tinh Lâm và Đan Ý ngồi đối diện.
Hơn nữa Lộ Dĩ Nịnh ngồi đối diện với Trình Tinh Lâm, Đường Tinh Chu ngồi đối diện với Đan Ý.
Bầu không khí hơi vi diệu, ai cũng không mở miệng nói trước.
Nhưng tổ hợp này làm mát mắt người xem.
Có bạn học ở nơi xa xa lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi dăng lên Tieba.
[Bao giờ giảm 20 kí rồi đổi avatar]: Aaaaaaa, “Song tử Tinh” cùng chung khung hình nè!!
Lúc này đúng lúc là lúc tan học ăn cơm nên rất nhiều học sinh đang lướt điện thoại, thế nên topic nhanh chóng được đẩy bài.
[Lầu 1]: Má nó má nó! Song Tử Tinh của tôi đây rồi!
[Lầu 2]: Bà nội nó chờ được Song tử Tinh chung một khung hình rồi!
[Lầu 3]: Đẹp trai quá à, cách cái màn hình, độ phân giải thấp như vậy mà tôi còn thấy đẹp trai quá chừng!
[Lầu 4]: Bây giờ tôi đang ngồi gần họ nè, nhìn bên ngoài đẹp hơn!!!
[Lầu 5]: Aaaaaaa, đây là dưới nhà ăn đúng không, để tôi xuống liền!
[Lầu 6]: Chỉ có mình tôi chú ý hay sao mà có 2 nữ sinh ngồi bên cạnh họ kìa…
[Lầu 7]: Xin đừng vạch trần, đôi mắt tôi tự lọc hai người đó ra rồi, cp Song tử Tinh không thể lật!!!
…
Đan Ý cúi đầu ăn cơm, cảm thấy có vô số ánh mắt nóng bỏng đang chiếu thẳng trên người cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện các bàn cơm bên cạnh đều đầy người, hơn nữa phần lớn đều là nữ sinh.
Hình như hôm nay nhà ăn càng đông hơn, bên cửa là người người đi vào.
Tình huống gì đây?
Đồ ăn hôm nay ngon à?
Cô cúi đầu nhìn mâm đồ ăn.
Có gì khác lắm đâu, vẫn giống trước kia mà.
Bỗng không biết tại sao cô lại nhìn người đối diện.
Ngón tay của anh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay rất sạch sẽ.
Sau đó cô thấy bàn tay đó gắp một cái đùi gà, bỏ vào mâm đồ ăn bên cạnh.
Ngay sau đó là tiếng nói dễ nghe của nam sinh: “Em gầy quá, ăn nhiều thêm một chút đi.”
Lộ Dĩ Nịnh đang định nói thì trong mâm lại xuất hiện thêm một cái đùi gà.
Đôi mắt Trình Tinh Lâm nhìn Đường Tinh Chu, nói với cô, “Đùi gà của tôi cũng cho cậu ăn.”
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu nhìn người đối diện, lại nhìn Đường Tinh Chu, “Mình ăn không hết, chỉ có thể ăn một cái…”
Đường Tinh Chu: “Vậy ăn của anh đi.”
Trình Tinh Lâm kháng nghị: “Ăn của tôi!”
Sắc mặt Đường Tinh Chu bình tĩnh: “Của anh.”
Trình Tinh Lâm táo bạo: “Của tôi!”
Đường Tinh Chu: “Tôi gắp cho em ấy trước, theo thứ tự.”
Trình Tinh Lâm phản bác: “Đùi gà của tôi to hơn!”
Học sinh đang nhìn: “…”
[Aaaaa chết mất, đáng yêu quá!]
[Cứ như học sinh tiểu học cãi nhau ấy, hahaha, trước nay tôi chưa từng thấy Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm như vậy.]
[Cứ như thế này thì Đường Tinh Chu là công, Trình Tinh Lâm là thụ (che mặt)]
[Thanh lãnh cấm dục mỹ nhân công x Tác bạo Hỗn Thế Ma Vương thụ, aaaaa quá đỉnh]
Hai người cứ cãi nhau qua lại như thế được một phút cũng chẳng có kết quả gì, không ai nhường ai.
Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý hai mặt nhìn nhau.
Trình Tinh Lâm bị chọc giận đến mức mất kiên nhẫn.
Anh quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên thấy Đan Ý.
Đúng rồi, trên đầu anh bỗng xuất hiện một cái bóng đèn nhỏ.
Sau đó anh dùng đũa gắp đùi gà của Đường Tinh Chu đang ở trong mâm đồ ăn của Lộ Dĩ Nịnh, bỏ vào mâm của Đan Ý.
“Đừng quên là nơi này còn một nữ sinh.”
Anh hơi nghiêng người, giọng nói như là quan tâm lắm, còn nói một câu nguyên mẫu lúc nãy: “Cậu gầy quá, ăn nhiều thêm một chút.”
Đan Ý: “…”
Mẹ nó! Mắc gì kéo tôi theo cùng, Trình Tinh Lâm cậu #@!#!@!
Cô tưởng Đường Tinh Chu sẽ tiếp tục tranh cãi, hoặc hỏi Trình Tinh Lâm sao lại gắp đồ của anh cho một nữ sinh xa lạ.
Nhưng nam sinh đối diện chưa nói gì, cũng không đấu võ mồm với Trình Tinh Lâm nữa, chỉ cúi đầu ăn.
Hình như là anh đang cam chịu.
Đan Ý nhìn đùi gà trước mặt, không biết có nên ăn không.
Ăn thì sợ người ta thấy cô quá tuỳ tiện, không ăn thì sợ người ta cảm thấy cô không biết đều.
Lúc này, Lộ Dĩ Nịnh kêu, “Ý Ý.”
Đan Ý ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cầm đùi gà lên, đôi mắt trong veo, ánh mắt chân thành, “Tụi mình cùng béo lên đi.”
Đan Ý cười, trong lòng thấy ấm áo.
Cô ấy biết, Lộ Dĩ Nịnh đang giúp cô giảng hoà.
Đan Ý gật đầu.
Sau đó cẩn thận gắp đùi gà lên, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Cô không ngờ rằng là sẽ có một ngày cô có thể ăn cơm với anh, mà anh còn ngồi đối diện cô.
Thì ra cô có thể đến gần anh như vậy.
Đùi gà này là đùi gà ngon nhất cô từng ăn.