Ngày hôm sau, chuyện “Song Tử Tinh” chung một khung hình đã được đẩy mạnh trên Tieba trường.
Có người còn đăng ảnh có chất lượng cao của Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm lên nữa.
Ảnh chụp chính là lúc hai người họ đi ra khỏi nhà ăn.
Trên ảnh chụp hai nam sinh, tóc ngắn màu đen, ngũ quan đẹp trai đến mức làm người đi đường không thể dời mắt, một người lạnh lùng cấm dục, một người đẹp trai phong độ ngời ngời.
Hai người đều mặc đồng phục mùa thu, áo sơmi trắng, cà vạt sọc đen, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp, quần dài đen một dôi chân dài thẳng tắp.
Hơn nữa, tay trái cắm túi, cao bằng nhau, ngay cả bước chân cũng đồng đều.
Đều mang một vẻ thờ ơ tuấn lãng.
[Y chang như bước ra từ truyện tranh vậy!]
[Đúng là sinh thời hệ liệt, tôi muốn bảo tồn bức ảnh này mãi mãi huhuhu!]
[Tôi thế mà được học chung tường với hai mĩ nam này đấy, sau này tôi sẽ đem đi khoe suốt cuộc đời này!]
[Cho tôi nói thẳng nha, nhìn bức ảnh này tôi chẳng thể phân biệt được ai là công ai là thụ hết (đầu chó)]
[Tôi chỉ muốn biết là sau này hai người kia sẽ để ý nữ sinh nào nhỉ, nghĩ mà tôi không chấp nhận được!!]
…
Phòng học lớp 11-1.
Bây giờ là thời gian nghỉ nên Trình Tinh Lâm và Trác Khởi đi ra ngoài mua nước.
Đan Ý lấy điện thoại ra, vào “Hậu cung của Chu Thần”, lướt tin tức rồi chạy lên Tieba xem.
Đến khi thấy hình ảnh của hai người kia thì phì cười.
Cô đưa điện thoại cho Lộ Dĩ Nịnh xem, “Chanh nhỏ, cậu xem mấy người này cũng có tài quá ha, photoshop thế mà cho tụi mình rớt đài luôn.”
Hôm qua bốn người đi ăn cùng nhau, đi ra ngoài cũng đi chung.
Bên trái Lộ Dĩ Nịnh là Đường Tinh Chu, bên phải là Trình Tinh Lâm.
Sau đó Đan Ý đứng bên cạnh Đường Tinh Chu.
Đương nhiên là không phải cô chủ động mà là bị Trình Tinh Lâm đẩy qua.
Nhưng cô chỉ đứng bên một hồi thôi liền trở lại bên cạnh Trình Tinh Lâm, Hơn nữa còn trừng mắt cảnh cáo anh không được hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa.
Mà bức ảnh này hoàn toàn không có hình ảnh của hai nữ sinh, còn bị photoshop không có dấu vết gì.
Lộ Dĩ Nịnh cũng thấy nội dung trên điện thoại cô, phát hiện một từ ngữ xa lạ, sau đó hỏi: “Công thụ là gì thế?”
Đan Ý: “…”
Lúc nữ sinh hỏi câu này, ánh mắt chân thành, trong mắt trong sáng không rành thế sự.
Đan Ý thấy vẫn không nên làm cô bị vấy bẩn.
Cô uyển chuyển trả lời: “Là nói về con trai hết á.”
Lộ Dĩ Nịnh ồ một tiếng, “Mình hiểu rồi.”
Đan Ý: “…”
Không, thật ra cậu không hiểu.
Để tránh đề tài này, Đan Ý cất điện thoại đi.
Cô lướt lướt xuống, đột nhiên có một bức ảnh có rất nhiều bình luận.
[Chanh dây nổ pháo hai lần]: có một bức ảnh khác nè, chỉ có tôi thấy Trình Tinh Lâm và nữ sinh bên cạnh cậu ấy rất đẹp đôi sao?
Tấm ảnh này cắt Đường Tinh Chu và Đan Ý ở hai bên, hai người đứng ở giữa.
Là Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh.
Nam sinh chỉ lộ ra sườn mặt, đường cong rõ ràng lưu loát, hình dáng cạnh nét.
Nữ sinh bên cạnh đứng đến bờ vai của anh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, làn da trắn nõn, nhỏ nhắn.
Anh cúi đầu, tay đặt trên đầu nữ sinh, gương mặt dịu dàng, môi cong cong.
Nét hào hoa ngày thường đã được trút bỏ, thay vào đó là sự dịu dàng, không còn cảm giác xa cách nữa.
Lúc này Đan Ý thấy vui nên cô lưu bức ảnh này rồi gửi cho Trình Tinh Lâm.
[Shakespeare không có học giả]: Không cần cảm ơn.
Bên kia cũng rất nhanh nhắn lại.
Cũng là một tấm ảnh.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: Không cần cảm ơn.
Ảnh anh gửi là một phiên bản khác.
Trong khung hình là Đan Ý và Đường Tinh Chu, không có Lộ Dĩ Nịnh và Trình Tinh Lâm.
Ảnh chụp gương mặt trắng đẹp của Đường Tinh Chu, đôi mắt đen tuyền, hơi nghiêng đầu không biết đang nhìn ai.
Mà đúng lúc Đan Ý ngửa đầu cười, ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt hồ ly ranh mãnh, quyến rũ câu hồn.
Ghép lại thì có vẻ như cô đang nhìn anh.
Đan Ý nhìn bức ảnh này thật lâu rồi mới cuống quít nhấn back, thoát ra khỏi khung chat WeChat.
Giao diện chủ về lại Hhậu cung của Chu Thần”, mọi người cũng đang bàn tán về bức ảnh đó.
Đan Ý: “!!!”
Đây là quái quỷ gì!
Nội tâm cô giãy đành đạch, không chịu nổi nên đăng bài.
Diễn đàn này đều là ẩn danh nên có chuyện gì mọi người cũng nói thẳng.
[Tôi cảm thấy đôi này cũng đẹp đôi đấy, một người lạnh lùng, một người yêu tinh!]
[Thanh lãnh cấm dục x Hồ ly mỹ nhân, gương mặt của Đan Ý quá hợp!]
[Trai xinh gái đẹp, nhan sắc của hai người họ quá đỉnh]
[Tuy rằng đây là photoshop nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của Chu Thần đang nhìn cô ấy thật đấy.]
[Đúng đúng đúng, hai người có cảm giác xứng đôi thật sự ]
…
Đan Ý nhìn đoạn đối thoại, khoé miệng không khỏi cong lên.
Bỗng tâm tình trở nên vui vẻ.
Cô lưu bức ảnh này về, bỏ vào album bí mật rồi khoá mật khẩu.
*
Tiết thứ tư buổi sáng là tiết thể dục.
Mọi người thay đồ xong rồi đi ra sân thể dục.
Giáo viên đang để mọi người khởi động, sau đó bắt đầu chạy vòng.
Khi chạy, sau khi hàng nam thứ hai xuất phát thì hàng nữ theo sau.
Lộ Dĩ Nịnh vẫn luôn yếu thể dục, đặc biệt là phần chạy bộ nên cô là người chạy chậm nhất lớp.
May mắn thay đây không phải là thi hay kiểm tra gì nên cô cứ chạy theo tốc độ của mình, giống như con rùa đen đang bò.
Thần kinh vận động của Trình Tinh Lâm thì luôn năng động nên anh là người đầu tiên chạy xong hai vòng.
Sau đó anh thấy Lộ Dĩ Nịnh đang chạy cuối cùng.
Trên người cô mặc đồ thể dục rộng thùng thình, có gió thổi tới nên quần áo phồng lên, phác hoạ ra hình dnasg mảnh khảnh của thân thể cô, hai bên eo cũng rất nhỏ.
Mái tóc dài của cô hôm nay được búi lên, chạy bộ nên bị loà xoà.
Ánh sáng vàng nhạt hắt lên mái tóc mềm mại của cô, có vài sợi dán lên cổ, đón gió tung bay, tinh tế mảnh mai.
Lộ Dĩ Nịnh còn chưa chạy xong vòng thứ nhất, cô thở hổn hển rồi chạy tiếp.
Ánh nắng gần đến trưa bọc lấy cô, làm nổi bật đường chạy màu đỏ, tinh tế thon dài.
Trình Tinh Lâm chạy xong nhưng không dừng lại, anh chậm rãi chạy đến bên cô.
Đột nhiên anh nhớ ra một câu hát.
“Anh có thể đi phía sau em, như bóng dáng đuổi theo mộng mơ.”
Anh nhìn bóng dáng của nữ sinh, môi cong lên, trên mặt đều là ý cười, đôi mắt sáng như sao.
Trác Khởi chạy xong đứng một bên thấy được, không khỏi cảm thán:
“Lâm Thần ơi, ông thật sự xong rồi.”
–
Trình Tinh Lâm cứ đi theo phía sau cô như thế cho đến khi cô chạy xong vòng thứ hai.
Mà cảnh này, ngoại trừ người đứng xem ra thì nhân vật chính không biết gì.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh chạy xong thì mọi người đều dã giải tán.
Đan Ý cũng chạy xong rồi, đang đứng bên đường biên với Trác Khởi.
Nhìn Trình Tinh Lâm chạy bồi như thế nào.
Chờ đến khi Lộ Dĩ Nịnh xong xuôi, cô đi qua, ánh mắt liếc Trình Tinh Lâm ở phía sau, nghiền ngẫm.
Rất nhanh lại thu về, sau đó quàng vai Lộ Dĩ Nịnh, “Đi thôi, Chanh nhỏ, chúng ta đi mua nước.”
“Dù sao cũng có người mời.”
Đi phía sau là Trình Tinh Lâm và Trác Khởi, Trác Khởi giơ ngón tay cái với Trình Tinh Lâm, kính nể hành động “chạy bồi” lúc nãy của anh.
Trình Tinh Lâm liếc cậu, sau đó đi về phía trước.
Trác Khởi hỏi: “Ơ, ông đi đâu thế?”
“Mua nước.”
“Tiện mời người ta luôn.”
–
Quầy bán quà vặt.
Trình Tinh Lâm và Trác Khởi đi theo sau Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý.
Đến khi hai nữ sinh chọn nước xong anh đặt chai nước chanh lên quầy thu ngân, lấy điện thoại ra quét mã, nói: “Tính chung.”
Trác Khởi phía sau chạy đến bỏ chai nước vào: “Đây nữa đây nữa.”
Trình Tinh Lâm: “Hết lượt rồi.”
Trác Khởi: “…”
Tôi thở sai cách rồi.
Bốn người đứng ở cửa quầy bán quà vặt, tạo ra một khung cảnh đẹp đẽ.
Nhưng mà luôn có người muốn phá vỡ phong cảnh này.
Có một nữ sinh bị bạn học xô đẩy đi tới.
Trong tay cô ấy cầm bình nước khoáng, đưa tới trước mặt Trình Tinh Lâm, gương mặt ửng hồng, thẹn thùng nói: “Trình Tinh Lâm, mình mở không ra, cậu mở giúp mình được không?”
Trình Tinh Lâm chỉ liếc nhìn cô ấy, vẻ mặt thờ ơ, “Cậu mở không ra đâu có liên quan gì đến tôi?”
Nữ sinh á khẩu không nói gì được, thu nước về, sắc mặt xấu hổ chạy mất.
Mấy nữ sinh lúc nãy thấy thế cũng đi theo.
Đan Ý đứng một bên nhìn, kết luận một câu: “Đồ thẳng nam.”
Trác Khởi gật đầu đồng ý.
Lộ Dĩ Nịnh không để ý chuyện vừa mới xảy ra, bây giờ cô đang cầm một chai nước chanh, ngón tay đặt trên nắp bình, đột nhiên bị người nào đó rút ra.
Bàn tay to rộng của thiếu niên cầm lấy bình nước, anh nhẹ nhàng mở ra, sau đó đưa cho cô, “Này.”
Trên mặt là biểu tình chờ được khen.
Nhưng mà Lộ Dĩ Nịnh nhìn anh một cách kì lạ, “Lúc nãy mình vặn ra rồi.”
Bây giờ thì đến lượt Trình Tinh Lâm xấu hổ, anh vừa mới còn buồn bực sao mở một tí đã ra rồi thế.
Thế nhưng anh vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tìm lời nói, “Vậy… cậu cũng khoẻ quá nhỉ.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Mở bình nước thôi mà cần sức gì?”
Trình Tinh Lâm: “…”
Bị cứng họng.
Đan Ý ở một bên, lại đưa ra kết luận: “Thẳng nữ.”
Trác Khởi gật đầu, lại đồng ý.
–
Sau một khúc nhạc dạo, bốn người uống nước nghỉ ngơi xong về phòng học, chờ tiếng chuông vang lên.
Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý đi phía trước, tay nắm tay nhau đang nói chuyện.
Nữ sinh hơi nghiêng đầu, sườn mặt dịu dàng, nghe Đan Ý bên cạnh.
Không biết đối phương nói gì mà cười cười, lộ ra lúm đồng tiền.
Trình Tinh Lâm và Trác Khởi đi phía sau, cách một mét.
Trác Khởi nhìn thoáng qua Trình Tinh Lâm, phát hiện tròng mắt anh sắp rớt trên người ta rồi.
Cậu dùng khuỷu tay thọc cánh tay anh, “Ê, Lâm Thần, hình như tôi thấy Chanh nhỏ không có ý tứ kia với ông ha?”
Nói đến chủ đề này.
Ánh mắt Trình Tinh Lâm không rời bóng dáng mảnh khảnh kia, đáy mắt mang theo ánh sáng nhu hoà, lời nói như nói cho chính mình nghe:
“Nghe tôi chỉ có ý tứ với cậu ấy.”