Mấy ngày gần đây Chu Mục Thâm rất kỳ lạ.
Hôm nay thậm chí còn nghiêm trọng hơn, mức độ dính người có thể nói đạt đến đỉnh điểm.
Lương Tiềm đóng cửa tủ lạnh, cầm đồ đi vào phòng bếp nấu cơm trưa, phía sau dắt theo một cái đuôi nhỏ muốn dứt ra cũng không dứt được.
Lương Tiềm đi bên phải, Chu Mục Thâm liền túm vạt áo hắn đi theo về bên phải, Lương Tiềm đi bên trái, cái đuôi Chu Mục Thâm cũng nhắm mắt đi về bên trái. Ngoại trừ lúc đi vệ sinh phải tách ra hai bước, còn lại toàn bộ thời gian bọn họ cứ dính lấy nhau như vậy, hệt như hai đứa trẻ không thể tách rời.
Ngày đầu tiên, Lương Tiềm cảm thấy thật nhàm chán, thử nói chuyện với Chu Mục Thâm vài lần. Người nọ chỉ ngửa đầu, chăm chú nhìn hắn lộ ra dáng vẻ đáng thương. Trái tim cứng rắn như sắt thép của Lương Tiềm nháy mắt bùng cháy, tan thành một bãi nước, muốn hung dữ cũng không hung dữ nổi, chỉ đành tùy ý cậu.
Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, hiện giờ việc nấu ăn đã không còn làm khó được Lương Tiềm. Hắn từ luống cuống tay chân lúc ban đầu đến nay đã trở nên thành thạo đâu vào đấy.
Lúc hắn chuẩn bị đổ dầu vào nồi, giọng điệu nghi hoặc của Chu Mục Thâm từ phía sau vang lên, “Lương Tiềm, cậu nấu cơm không mang tạp dề sao?”
Bình thường hắn đều mang, nhưng hôm nay tâm tư đều đặt vào cái đuôi nhỏ phía sau, nào còn nhớ được thứ gì khác.
“Còn không phải tại em sao.” Lương Tiềm đúng lý hợp tình sai bảo, “Giúp tôi mang vào đi.”
“…… Ừm.” Chẳng biết tại sao lại bị mắng, Chu Mục Thâm cũng không hỏi, ngây ngốc đứng tại chỗ tìm một vòng, nhìn thấy tạp dề được treo trên móc bên cạnh cửa phòng bếp.
Tuy vậy, cậu vẫn luyến tiếc không muốn buông Lương Tiềm ra. Một tay Chu Mục Thâm túm chặt góc áo hắn, lui hai bước, duỗi tay còn lại về phía sau, đáng tiếc vẫn cách tạp dề một khoảng, cậu níu quần áo Lương Tiềm đến nhếch lên mà vẫn chưa lấy được.
“Lương Tiềm, cậu lui lại hai bước được không?”
Lương Tiềm cảm thấy quần áo của mình bị người dùng lực lôi kéo, vừa quay đầu liền trông thấy tư thế kỳ quặc của Chu Mục Thâm. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay cậu vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, vô hình trung mang theo vẻ đắc ý rõ ràng.
Ài, vợ mình quá dính người thì phải làm sao?
“Hừ, cậu thật là phiền phức”, Lương Tiềm như thường lệ tuôn ra lời ghét bỏ, tay lại rất thành thật thả xuống chai dầu đang cầm, hai ba bước đi tới cạnh cửa, lấy tạp dề xuống, ném vào trong ngực Chu Mục Thâm, “Nhanh giúp tôi mang vào.”
“Được!” Chu Mục Thâm hào hứng cầm lấy tạp dề vừa bay đến. Cậu bất đắc dĩ phải buông vạt áo hắn ra, đôi tay giơ cao, kiễng chân treo lên người Lương Tiềm, cẩn thận cột dây lưng thành một cái nơ con bướm. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, vui vẻ nói “Xong rồi!”
Nếu lúc này Lương Tiềm quay lại, sẽ nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn là một đôi mắt chứa đựng sự mong chờ, như thể một học sinh đã hoàn thành hết bài tập giáo viên giao cho, hy vọng nhận được một câu khen ngợi, khích lệ.
Đáng tiếc Lương Tiềm không quay đầu lại.
“Núp ra sau lưng tôi”, Lương Tiềm bắt đầu chuyên tâm xào rau, thuận miệng dặn dò, “Cẩn thận bị dầu văng trúng.”
Đôi mắt ảm đạm của Chu Mục Thâm vừa nghe được lời hắn nói liền nhanh chóng sáng trở lại. Cậu nghe lời giấu mặt sau lưng hắn, đôi tay nắm chặt góc áo Lương Tiềm, trốn kĩ sau tấm lưng vững chãi rộng lớn của đối phương. Chu Mục Thâm hơi ngửa đầu, nhìn nhìn cái ót gọn gàng sạch sẽ trước mặt, muốn vươn tay chạm vào, nhưng lại không dám.
Nghĩ đến cái gì, khoé miệng đang nhếch lên của Chu Mục Thâm dần hạ xuống, đôi môi mấp máy, gượng gạo đến cứng đờ.
Ngày mai là ba mươi mốt, qua thêm một ngày nữa Lương Tiềm sẽ phải rời đi.
Lúc mới biết chuyện, Chu Mục Thâm không dám tin, còn tự ám chỉ rằng mình đang nằm mơ thôi. Sau khi xác định đây là sự thật, cậu trốn ở trong ổ chăn vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, suýt chút nữa đã ngã quỵ. Nhưng cậu biết, ra nước ngoài đối với Lương Tiềm chính là lựa chọn tốt nhất, cậu cưỡng ép chính mình phải duy trì tỉnh táo, yên lặng chờ đợi đến ngày Lương Tiềm rời đi.
Nhưng thời gian không hề dừng lại, một tuần thấm thoát sắp trôi qua, buổi tối đi ngủ Chu Mục Thâm căn bản không hề chợp mắt, cậu luyến tiếc hắn. Mỗi khi nghe được người bên cạnh hô hấp đều đều chìm vào giấc ngủ say, cậu lại lén lút xoay người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lương Tiềm, ôm lấy nhớ nhung nhìn chăm chăm hắn, muốn đem dáng vẻ người nọ khắc vào trong xương cốt, Chu Mục Thâm mắt ngấn lệ, tiến sát lại nhẹ nhàng hôn khẽ.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn bắt đầu lượn lờ khắp phòng bếp, Chu Mục Thâm hốc mắt đỏ lên, càng gần đến ngày chia xa, cậu càng lúc càng không khống chế được suy nghĩ ích kỷ của mình. Cậu không muốn trơ mắt nhìn Lương Tiềm rời đi, cậu không muốn hắn đi, không muốn bị hắn bỏ lại.
—
Món ăn cuối cùng vừa bày ra đĩa, nồi cơm điện cũng vừa vặn “Đinh” một tiếng.
“Đừng kéo nữa, em đi lấy cơm đi.” Lương Tiềm đem nồi không bỏ vào bồn, vặn nước rửa sơ qua.
“Không muốn.”
Hiếm khi thấy Chu Mục Thâm không nghe lời, Lương Tiềm kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện đôi mắt cậu đỏ hoe, biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt tựa hồ ẩn giấu vài tia khổ sở.
“Em làm sao vậy?” Lương Tiềm nhíu mày hỏi.
Chu Mục Thâm lắc đầu, trả lời nói: “Đói bụng.”
Lương Tiềm nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó tăng nhanh tốc độ bưng thức ăn lên bàn, kéo cái đuôi nhỏ đáng thương ngồi xuống dùng cơm.
Trở lại bàn cơm, Chu Mục Thâm hiếm khi không ngồi ở vị trí thường ngày mà chọn chỗ trống bên cạnh Lương Tiềm ngồi xuống, bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo hắn như cũ, vô cùng dính người.
Lương Tiềm để ý thấy cậu ăn lấy ăn để, quả thật rất giống dáng vẻ cực kỳ đói bụng.
Hai người ăn trưa xong, ngồi tựa trên ghế sofa tiêu thực, thuận tiện đặt mua vé vào cổng nhà ma cho ngày mai. Thấy Chu Mục Thâm có vẻ thất thần, Lương Tiềm cho rằng cậu mệt mỏi nên khuyên cậu về phòng nghỉ ngơi.
“Vậy còn cậu?”
“Em đi ngủ trước”, Lương Tiềm nói, “Tôi còn bận thu dọn chút hành lý.”
Chu Mục Thâm vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, ánh mắt rơi trên mặt đất nên không thấy được biểu cảm trên mặt Lương Tiềm. Nghe được hắn nói, cậu nhất thời cứng đờ cả người, trợn tròn mắt không dám tin, hô hấp ngừng lại, dáng vẻ hệt như người sắp chết.
Không phải còn một ngày nữa ư, vì sao nhất định phải thu dọn hành lý bây giờ, Lương Tiềm gấp gáp ra nước ngoài như vậy, không hề lưu luyến chút gì sao?
Chẳng lẽ từ trước đến nay đều là cậu tự mình đa tình sao?
“Thu dọn…… cái gì?”
Bốn chữ ngắn ngủi, nặn ra từ trong cổ họng tắc nghẽn, khô khốc.
“Bây giờ chưa thể nói cho em.” Lương Tiềm lên kế hoạch du lịch trong đầu, vẻ mặt thần bí.
Chu Mục Thâm không thể tiếp tục ở lại nữa, cậu bỗng nhiên buông vạt áo hắn ra, hoảng loạn đứng lên, thất tha thất thểu lên lầu, trong lúc mơ hồ bước hụt một bước, thiếu chút nữa ngã nhào từ trên cầu thang xuống, khiến Lương Tiềm sợ tới mức trái tim nứt toạc.
“Mắt em mẹ nó để trang trí hay sao, đường đi cũng không biết nhìn!” Lương Tiềm đứng bật dậy, bước nhanh đuổi theo, cực kì muốn đè Chu Mục Thâm xuống đánh một trận đòn, ngày nào cũng doạ hắn hết hồn.
Nhưng là, hắn đuổi tới nơi lại đụng phải cánh cửa đóng chặt, thiếu chút nữa sống mũi cũng bị nện đau. Lương Tiềm đưa tay vặn nắm cửa muốn mở ra, phát hiện đã bị khoá trái, hắn kinh ngạc trợn trừng mắt, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Giận rồi à?
Lương Tiềm nhớ lại những lời mình vừa nói khi nãy, có chút hung dữ, nhưng chẳng phải trước giờ hắn đều xấu tính như vậy sao, Chu Mục Thâm cũng đâu phải là không biết, vì sao hôm nay lại phản ứng lớn như vậy?
Đây là ỷ vào được hắn chiều chuộng nên sinh kiêu ngạo à?
Lương Tiềm suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, quyết định thu xếp đồ dùng cho hai ngày du lịch trước đã. Mai còn bận rộn đi chơi cả ngày, hôm sau còn phải đi tìm Nhậm Lệ lấy chứng minh thư cho Chu Mục Thâm, không biết có thuận lợi hay không. Thư Việt đặt vé máy bay lúc bảy giờ sáng, hắn sợ không kịp, cho nên dự định hôm nay thu dọn trước một ít.
—
Mới vừa thu dọn được hai phút, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, ầm một tiếng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang chói tai.
Lương Tiềm ngơ ngác nhìn Chu Mục Thâm tiến lại gần, dùng một chân đá ngã rương hành lý hắn vừa mới thu dọn, ngã quỵ xuống sàn nhà, điên cuồng đem từng món quần áo ném vào trong tủ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Không cho dọn! Không cho đi! Tớ sẽ chết, tớ thật sự sẽ chết, Lương Tiềm, cầu xin cậu thương xót tớ, cầu xin cậu, đừng vứt bỏ tớ……”
Lương Tiềm bị một loạt hành động không hiểu ra sao của cậu làm cho ngây người, nhất thời vẫn còn đang kinh ngạc, không có phản ứng.
Hắn vốn dĩ cũng chưa kịp lấy quần áo gì, chớp mắt chỉ trong vài câu nói, Chu Mục Thâm đã lấy ra hết toàn bộ, valy rỗng tuếch, cậu dùng chân đá nó đi thật xa, như thể đó là đồ vật gì rất không sạch sẽ.
Chu Mục Thâm quỳ gối trên sàn nhà, bò đến trước mặt Lương Tiềm, nâng lên cánh tay run rẩy bám vào cổ hắn, cả người nhào vào trong lồng ngực hắn. Lương Tiềm ngã người về phía sau, lưng tựa bên mép giường, một tay đặt trên eo Chu Mục Thâm, theo bản năng bảo vệ cậu.
“Lương Tiềm……. Đừng đi, đừng ra nước ngoài”. Trên mặt Chu Mục Thâm sớm đã dính đầy nước mắt, giọng nói cũng vì nghẹn ngào mà trở nên đứt quãng, “Cứu tớ, Lương Tiềm, cứu tớ đi, đừng, đừng vứt bỏ tớ……”
Nghe được hai chữ ra nước ngoài Lương Tiềm chợt giật mình nhớ lại, thì ra mấy ngày trước hắn và cha nói chuyện ngoài ý muốn đã bị Chu Mục Thâm nghe được. Trùng hợp là, cậu chỉ nghe được đoạn đầu lúc cha hắn nói, lại không nghe được đoạn sau lúc hắn dùng một đống lời cự tuyệt, đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Chẳng trách từ ngày đó tâm tình Chu Mục Thâm có chút không thích hợp, nhưng hắn lại là một tên thô lỗ, không hề nhận ra.
Lương Tiềm sáng tỏ xong mọi chuyện, ôm lấy Chu Mục Thâm còn đang chìm trong bi thương tuyệt vọng của chính mình, vừa buồn cười lại đau lòng. Tuy rằng hắn rất hưởng thụ cảm giác được Chu Mục Thâm đặt hết tâm tư, nhưng trước tiên vẫn cần phải giải thích mọi chuyện cho cậu. Dáng vẻ hiện giờ của Chu Mục Thâm quả thật quá đáng thương, nhìn nhiều thêm một giây hắn cũng không đành lòng.
“Ai nói tôi muốn ra nước ngoài, quá oan uổng rồi.”
Chu Mục Thâm khóc vô cùng thê thảm, căn bản không nghe được Lương Tiềm nói gì. Đến khi đối phương không ngại phiền phức tăng cao âm điệu lặp lại lần nữa, cậu mới nghe rõ.
Lương Tiềm nói, anh sẽ không ra nước ngoài.
Chu Mục Thâm nháy mắt ngẩn đầu, lộ ra gương mặt nhỏ chật vật, không dám tin hỏi: “Không ra nước ngoài…… Cậu không ra nước ngoài thật sao? Có thật không, Lương Tiềm, cậu thật sự không đi nữa sao? Còn…… còn cần tớ sao?”
“Đúng đúng đúng, không đi nữa, tôi không cần em thì ai cần em, mang em tặng không cho người ta sợ rằng cũng chẳng có ai muốn.”
Nghe được đáp án khẳng định, Chu Mục Thâm chớp mắt ngốc lặng, sau đó bật khóc càng lúc càng hăng, nước mắt giống như trân châu thi nhau rơi xuống, đôi môi mấp máy không ngừng run rẩy.
Lương Tiềm luống cuống tay chân giúp cậu lau nước mắt, hoảng hốt gào lên: “Đây là làm sao vậy! Tôi nói không đi nữa, em còn khóc cái gì!”
“Đừng mẹ nó khóc nữa! Em không cần mắt nữa phải không!”
“Anh hai, tổ tông, ba của tôi ơi! Xem như tôi cầu xin em được chưa, đừng khóc nữa……”
“Cậu, cậu lặp lại lần nữa đi.” Chu Mục Thâm bặm môi, đôi mắt như cũ đẫm lệ nhìn Lương Tiềm.
“Tổ tông của tôi ơi, ngài muốn tôi nói cái gì bây giờ?” Lương Tiềm lúc này nào còn dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nữa, Chu Mục Thâm nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần cậu nín khóc thì trái tim bị siết đau của hắn mới có thể yên ổn.
“Nói cậu không ra nước ngoài, vẫn sẽ luôn ở bên cạnh tớ, chỗ nào cũng không đi.” Chu Mục Thâm siết chặt cánh tay, lần nữa đem mặt vùi vào cổ Lương Tiềm, mông không ngừng dịch chuyển vào giữa hai chân hắn ngồi lên, không chừa một kẻ hở.
Gió nhẹ khẽ lẻn vào phòng theo khe hở từ ô cửa sổ, nhẹ nhàng lay động rèm vải bên trong, tựa hồ như sợ quấy rầy đến hai thiếu niên đang thân mật ôm nhau trên sàn nhà.
Ngày hôm đó, dưới ánh chiều tà rải đầy phòng khách, Lương Tiềm không ngừng lặp lại những lời này, giọng điệu dịu dàng không hề chứa đựng một tia mất kiên nhẫn hay bực bội, dù miệng khô lưỡi khô cũng không ngừng, tận đến lúc Chu Mục Thâm đã ngủ say, hắn cũng không vội vã thả người lên giường, ngược lại càng thêm ôm chặt.
Hô hấp nhẹ nhàng ấm áp của Chu Mục Thâm phả vào cổ hắn, còn có nước mắt chưa kịp lau khô, nhớp nháp lại ẩm ướt, thân mật lại tra tấn, khiến cơ bắp toàn thân Lương Tiềm căng chặt. Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình cậu vẫn là trẻ vị thành niên, không thể làm chuyện xấu, Lương Tiềm chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng, hắn dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu mềm mại của cậu, hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng mà trịnh trọng hôn lên mái tóc đen mượt của Chu Mục Thâm.
Lương Tiềm biết, lúc này hắn hoàn toàn thua rồi.
Thua sạch sẽ, thua cam tâm tình nguyện.
Hết chương