Cháo Lạnh

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lương Tiềm Lương Tiềm Lương Tiềm Lương Tiềm Lương Tiềm……”

“Dậy mau, mặt trời lên đến mông rồi! Đã tám giờ, phải đi rồi, sao cậu vẫn còn đang ngủ!”

Âm thanh quỷ dị liên tục vang lên bên tai truyền vào trong não, đối phương không ngừng thúc giục khiến Lương Tiềm cuối cùng đành cam chịu tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào.

Lương Tiềm mắc chứng cáu gắt khi thức dậy rất nghiêm trọng, đặc biệt là vào sáng sớm khi bị đánh thức. Hắn nhíu chặt mày, cực kì bực bội mở mắt ra, chân dài giơ lên, xoay người một cái liền đem con chim sẻ đang ríu ra ríu rít đè ở dưới thân, khiến cậu không thể động đậy.

“Im miệng!” Lương Tiềm lần nữa nhắm mắt lại, chôn đầu bên sườn mặt Chu Mục Thâm định tiếp tục ngủ nướng, “Em còn nói nữa thì sẽ không đi.”

Nghe được uy hiếp, Chu Mục Thâm liền khép chặt miệng, rất sợ mình không cẩn thận phát ra âm thanh, khiến Lương Tiềm thật sự không dẫn cậu đi nhà ma chơi.

Nhưng cậu lại cảm giác được vật cứng giữa hai chân, thật sự rất muốn liều chết nói một câu: Lương Tiềm, cậu chọc tớ……

Chu Mục Thâm không có bất kỳ ý nghĩ không đứng đắn nào trong đầu, chỉ là vật kia quá cứng, thẳng tắp chọc vào giữa hai chân, khiến cậu đơn thuần cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không dám nói nữa.

Thật ra Chu Mục Thâm cũng vừa thức dậy không lâu, cậu mới vừa mở mắt ra, đại não vẫn còn hỗn độn, tia tỉnh táo cuối cùng đã bị niềm vui khi sắp được hẹn hò với Lương Tiềm lấn át, nào còn nhớ đến tối hôm qua hắn bị cậu lăn lộn tới khuya, đến bây giờ cũng chỉ mới ngủ được bốn năm giờ.

Liên tục mấy ngày trước, Chu Mục Thâm đều ngủ không an ổn. Hiện tại đã biết Lương Tiềm sẽ không ra nước ngoài, sự lo lắng bất an treo lơ lửng suốt mấy ngày cuối cùng cũng hạ xuống, khiến cậu nháy mắt rơi vào giấc ngủ sâu, đến khi tỉnh lại, bên ngoài đã là sao thưa trăng sáng, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ ấm áp, khắp nhà một mảnh yên tĩnh.

Cậu xốc chăn lên, để chân trần chạy ra khỏi phòng, hai bước thành một bước chạy xuống cầu thang, khi chỉ còn vài bước cuối cùng đột nhiên nghe được Lương Tiềm tức giận lớn tiếng mắng.

“Chu Mục Thâm em ngứa da rồi phải không! Đi đường cẩn thận cho tôi, mẹ nó còn chạy loạn nữa, lão tử đánh gãy chân em!”

Vừa nói, Lương Tiềm vừa từ phòng bếp nhanh chóng bước đến cầu thang, liền bị Chu Mục Thâm hai ba bước nhảy xuống sà vào lồng ngực. Sức nặng đột ngột khiến hắn không kịp ổn định, liên tục lùi về sau vài bước, rốt cuộc vững vàng tiếp được tên nhóc phiền phức này.

“Xảy ra chuyện gì?” Bởi vì thân thể chuyển động, Lương Tiềm dùng hai tay nâng lên mông Chu Mục Thâm, lòng bàn tay chạm vào một mảnh mềm mại co giãn, không ngừng quyến rũ hắn vươn tay xoa bóp, khiến Lương Tiềm phải dùng hết kiên trì của bản thân mới kiềm lại được.

Hai chân Chu Mục Thâm kẹp chặt vòng eo săn chắc của Lương Tiềm, dùng đôi tay nâng mặt hắn lên, chẳng sợ sẽ khiến hắn tức giận, dùng sức xoa bóp, giọng điệu vừa giận vừa lên án nói: “Tớ tỉnh lại không thấy cậu đâu, nghĩ rằng cậu đã đi rồi, làm tớ sợ muốn chết.”

“Hơn nửa đêm còn có thể đi đâu”, Lương Tiềm trợn mắt nói, “Tôi tranh thủ thời gian đi xuống nấu cơm, em không đói bụng sao?”

“Không đói.” Chu Mục Thâm buông mặt hắn ra, chuyển sang quàng tay lên cổ hắn, hai chân cũng không chịu kém cạnh quấn chặt lấy, suýt chút nữa khiến Lương Tiềm ngạt thở.

“Hửm, không nghe lời.” Lương Tiềm rốt cuộc tìm được lý do chính đáng đánh mông cậu, bàn tay dùng sức, hung hăng véo lên khối thịt mềm mại, một cái còn chưa đã ghiền, lại liên tiếp nhéo thêm vài cái, ý đồ muốn doạ cậu buông tay.

Chu Mục Thâm yếu ớt liên tục kêu đau, vòng tay lại vẫn chưa từng buông lỏng.

Trong bếp vẫn còn một món chưa làm xong, Lương Tiềm sợ thức ăn bị nguội, không tiếp tục giằng co nữa, mạnh mẽ chuyển tay, xoay người đặt cậu lên lưng, đi vào phòng bếp.

Trên lưng nhiều thêm một tên nhóc, Lương Tiềm tức giận nói: “Tiểu Bảo cũng không dính người như em, phiền muốn chết.

Vừa nghe được cái tên này, Chu Mục Thâm liền cảm thấy nguy hiểm, lập tức nôn nóng hỏi: “Tiểu Bảo là ai?”

“Con chó ngu ngốc của mẹ tôi, vừa ngốc vừa dính người, giống hệt như em vậy.”

Thì ra chỉ là một con chó, Chu Mục Thâm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là một tên tình địch mạnh mẽ nào, cậu phản bác nói: “Đương nhiên là không phải, tớ vừa thông minh vừa đáng yêu!”

Lương Tiềm cười, “Ồ, em còn rất tự tin?”

“Tớ biết tớ biết, trong lòng cậu cũng nghĩ tớ như vậy, chỉ là ngoài miệng ngại ngùng thừa nhận mà thôi.”

Bị đối phương nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, Lương Tiềm thẹn quá hoá giận, giả vờ muốn đem cậu hất xuống đất. Chu Mục Thâm nhanh tay lẹ mắt ôm hắn thật chặt, nhanh chóng nói xin tha, “Tớ nói sai rồi tớ sai rồi, Lương Tiềm cậu nói rất đúng, tớ vừa ngốc vừa bám người, giống hệt như Tiểu Bảo!”

Giống như Tiểu Bảo, đều là bảo bối.

Tầm mắt Chu Mục Thâm hạ xuống, nhìn nhìn khoé miệng Lương Tiềm bởi vì cậu chịu nhận thua mà đắc ý nhếch lên, trộm cười vui vẻ, thầm than một câu Lương Tiềm ngốc, lại bị cậu lừa rồi.

Bởi vì ngủ trưa quá lâu cho nên đến tối không ngủ được, Chu Mục Thâm quấn lấy Lương Tiềm liên tục hỏi về nhà ma hình dáng ra sao, quỷ ở đó có phải đều là do nhân viên công tác đóng giả không, ngoài nhà ma còn có trò chơi nào khác, có bánh xe quay, tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời không?

Thấy Chu Mục Thâm lần đầu tiên tò mò về thế giới bên ngoài, hơn nữa mấy ngày trước cậu vẫn nghĩ hắn sắp ra nước ngoài nên luôn lo lắng sợ hãi, liên tục vài ngày cũng không vui vẻ, Lương Tiềm trong lòng cao hứng, nhẫn nại giải thích cho cậu, còn lên mạng tìm hình minh hoạ cho cậu xem.

Kết quả sau khi Chu Mục Thâm nhìn thấy hình ảnh càng thêm hưng phấn, dáng vẻ hận không thể lập tức đến đó ngay trong đêm, đem nhà ma và hết thảy trò chơi trong công viên giải trí chơi hết.

Mặc dù Lương Tiềm rất cao hứng vì có thể mang Chu Mục Thâm ra ngoài, nhưng nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, hắn liền có chút cười không nổi. Tuy vậy, khi nhìn thấy ánh mắt khao khát mong chờ cùng tươi cười trên mặt cậu, Lương Tiềm cắn răng, chết thì chết thôi, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.

Lương Tiềm cảm giác Chu Mục Thâm cũng ngủ không được lâu, trong lòng cậu nhớ thương nhà ma, tối hôm qua vẫn luôn chờ không kịp. Hiện giờ trời cuối cùng đã sáng, tâm tình sợ là sớm đã không kiềm chế được, hận không thể lập tức đến ngay.

Lần trước sinh nhật Chu Mục Thâm, Hàn Lạc đã mua cho cậu vài bộ quần áo. Lương Tiềm vào phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện chờ cậu thay bộ đồ mình thích nhất. Kết quả lúc hắn quay lại, người nọ vẫn một thân áo ngủ, mặt mày ủ ê ngồi bên mép giường, tủ quần áo vốn dĩ gọn gàng ngăn nắp bị xốc loạn thành một nùi.

Chu Mục Thâm vừa thấy Lương Tiềm đến, đột nhiên trong đầu chợt loé, hỏi: “Lương Tiềm, cậu mặc cái gì?”

“Tôi?” Lương Tiềm vẫn luôn ăn mặc tùy ý, mùa hè cơ bản chính là áo phông quần đùi. Hắn đi đến tủ quần áo, tùy tiện chọn một cái áo thun trắng và quần sọt đen, “Cái này đi.”

Chu Mục Thâm gật gật đầu, từ trong đống đồ của mình tìm được hai cái tương tự liền bắt đầu cởi quần áo. Ánh mắt của Lương Tiềm bị làn da non mịn trắng bóng xâm chiếm, tuy rằng không thấy những chỗ khác nhưng hắn lại không dám xem nhiều, nếu không sợ rằng người anh em vừa mới ngủ say lại đứng lên.

Lương Tiềm khó khăn dời tầm mắt, xoay người, cũng bắt đầu thay quần áo. Khi hắn quay lại, liền nhìn thấy một gương mặt tràn đầy sức sống, tươi cười tựa hồ chẳng có chút ưu sầu nào. Cậu mang một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, phía dưới mặc một chiếc quần đùi màu đen, cả người thoạt nhìn có chút nhỏ bé, toát ra khí chất trong trẻo thuần khiết, khiến bất kỳ ai cũng không muốn vấy bẩn.

Hắn thật muốn nụ cười của cậu mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, muốn cậu vĩnh viễn vui vẻ.

Chỉ là……

Đôi chân trắng trẻo thẳng tắp kia lộ ra ngoài quá mức chói mắt, Lương Tiềm híp mắt, nhìn chằm chằm vào chân cậu: “Không cho mặc quần đùi, em nhanh thay đi.”

Chu Mục Thâm khó hiểu hỏi: “Vì sao? Cậu cũng mặc mà!”

“Nói thừa, em nghe hay không?”

Chu Mục Thâm không nhất quyết đòi mặc quần đùi, cậu chỉ là thấy Lương Tiềm mặc như vậy nên cũng chọn theo, nếu hắn không thích, cậu tất nhiên sẽ không kiên trì, lần nữa chọn lại một cái quần dài màu đen hỏi: “Cái này được không?”

Lúc này Lương Tiềm mới hài lòng gật đầu, “Được.”

Mong chờ cả đêm, đến khi thật sự bước ra ngoài mới biết mọi chuyện không hề đơn giản.

Chu Mục Thâm đã lâu không tiếp xúc với đám đông, cực kì không quen, tựa như một người sống quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc vài chục năm, bây giờ đột nhiên quay lại chốn nhân gian tràn ngập xô bồ náo nhiệt, cậu đối với tất cả âm thanh xung quanh, tiếng xe, tiếng chim hót đều tràn ngập sợ hãi, hai chân như đeo chì cứ đứng yên bất động.

Lương Tiềm thấy sắc mặt cậu tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng nói: “Không thì chúng ta về nhà, qua một thời gian nữa rồi đi.”

Chu Mục Thâm muốn lắc đầu, muốn nói không cần như vậy, nhưng cổ họng dường như tắt nghẽn, không thể phát ra âm thanh.

“Ha ha ha, mẹ mau đuổi theo con đi! Đuổi được con sẽ cho mẹ kẹo que, A! Xin lỗi, xin lỗi.”

Chu Mục Thâm và Lương Tiềm đang trong tình thế giằng co khó xử, trước mặt đột nhiên bị người đụng phải, cảm giác mềm mại từ trên đùi truyền đến khiến Chu Mục Thâm kinh sợ nổi da gà, thân thể cứng đờ không dám động đậy. Cậu chỉ có thể hạ mắt nhìn xuống, thấy một bé gái xinh xắn mang vẻ mặt áy náy bên cạnh chân mình.

“Anh ơi, em xin lỗi, em có làm anh bị thương không? Em mời anh ăn kẹo que nha, ngọt lắm, có thể giúp anh quên đau!” Cô bé vừa nói chuyện vừa giơ ra cây kẹo que duy nhất trong tay, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm anh trai xinh đẹp trước mặt.

Chu Mục Thâm muốn giơ tay nhận lấy, muốn nói cậu không sao, không hề đau đớn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cử động.

Không được đáp lại, cô bé có chút thất vọng, đôi mắt to trong veo nháy mắt rưng rưng, “Anh ơi…… Em xin lỗi, em thật sự không cố ý đâu.”

Mẹ cô bé từ phía xa gấp gáp chạy tới, kéo con gái mình lùi lại phía sau hai bước, khom lưng nói, “Thật ngại quá, hai cậu không sao chứ?” Lại quay sang thấp giọng mắng, “Đã bảo con đừng chạy nhanh như vậy, chú ý đi đường, cẩn thận đụng trúng người, con đã xin lỗi anh chưa?”

“Xin lỗi rồi, nhưng hình như anh không muốn tha lỗi cho con……” Cô bé vô cùng oan ức, bé thật sự không phải cố ý đâu, bé còn muốn tặng que kẹo mình thích nhất cho anh, nhưng anh vẫn không để ý đến bé.

Lương Tiềm thấy Chu Mục Thâm vẫn luôn im lặng, chỉ có thể thay cậu trả lời, “Không sao, lần sau cẩn thận một chút.”

Mẹ cô bé xoay người lôi kéo con gái mình rời đi, chưa được hai bước liền nghe thấy một giọng nói thấp thỏm của thiếu niên gọi lại.

“Chờ…… Chờ một chút”, đã rất lâu không cùng người lạ nói chuyện, Chu Mục Thâm do dự một lúc lâu, cuối cùng trước khi hai mẹ con bé gái rời đi rốt cuộc mở miệng, “Kẹo que kia, có thể cho anh không?”

“A! Có thể có thể!” Đôi mắt cô bé sáng lên, rời khỏi tay mẹ mình, chạy đến trước mặt anh trai, cười tủm tỉm duỗi tay đưa cho cậu.

Chu Mục Thâm đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.

“Anh ơi, anh tha thứ cho em chưa?”

Trong mắt bé gái tràn ngập chờ mong nhìn cậu, Chu Mục Thâm không có cách nào làm ngơ, đành phải cứng ngắc gật gật đầu.

“Cảm ơn anh!” Cô bé lập tức cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe cong cong như một vành trăng khuyết, “Anh ơi ăn nhanh lên, ăn xong cơn đau sẽ bay đi mất, em đi đây, tạm biệt.”

Chu Mục Thâm làm theo lời cô bé, bóc ra vỏ kẹo ngậm vào, khiến má phải phồng lên như một ngọn núi nhỏ, trong miệng tràn ngập mùi vị dâu tây. Cô nhóc vừa nãy chỉ đụng trúng cậu có một chút, không gây ra bao nhiêu đau đớn, nhưng lại khiến cậu suýt chút nữa bị khủng hoảng nghiêm trọng, hiện tại được hương vị ngọt ngào này bao trùm, khiến sự khẩn trương tiêu tán không ít, cả người vô cùng thoải mái.

Lương Tiềm từ đầu tới cuối đều quan sát phản ứng của cậu, rốt cuộc lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.

Suốt quãng đường đi đến nhà ma, bởi vì có Lương Tiềm bên cạnh, cùng với que kẹo ngọt ngào, đặc biệt nhất là cậu sắp được hẹn hò với Lương Tiềm, tâm lý sợ hãi bất an của Chu Mục Thâm dần dần lắng xuống, chỉ còn lại cảm giác phấn khích mong chờ.

Lúc chen chúc trong đám đông trước cổng công viên giải trí, Chu Mục Thâm nhìn thấy Thư Việt, điều này khiến cậu càng thêm vui vẻ. Cậu không nghĩ Thư Việt sẽ đi cùng bọn họ, có thêm người quen sẽ khiến cậu thả lỏng hơn. Chu Mục Thâm nghiêng nghiêng đầu nhìn Lương Tiềm, trong lòng cảm động không thôi, cho rằng đây là do Lương Tiềm vì lo lắng cho cậu mà cố ý sắp xếp.

Không chỉ có Chu Mục Thâm ngạc nhiên, Lương Tiềm cũng vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn cực kì khó chịu. Chuyến du lịch sắp tới đi cùng còn chưa tính, hiện giờ hắn và Chu Mục Thâm hẹn nhau đi chơi nhà ma cũng muốn đến tham gia, quả thật không hổ danh là đứa hắn ghét nhất.

Xem ra cần phải tìm thời gian tẩn cho nó một trận.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio