Lương Tiềm đã lâu chưa trở về biệt thự bên này, Chu Mục Thâm cũng chưa từng ghé qua. Lúc trước hắn đã đáp ứng về nhà sẽ dạy cậu bơi, vậy nên hôm nay thuận đường liền dẫn cậu đến xem trước.
Lúc bọn họ đến cũng đã muộn, Lương Tiềm dẫn Chu Mục Thâm dạo một vòng quanh biệt thự liền xuất phát đến nhà hàng.
Nhà hàng nơi Lương Tuyên Binh đặt chỗ, Lương Tiềm nhắm mắt cũng có thể tìm thấy.
Nhà hàng này mới mở hai năm trước, bởi vì gần nhà, trong một lần liên hoan họ đã đến đây ăn, không ngờ Hàn Lạc đối với món ăn ở đây rất thích. Vì vậy mấy năm nay chỉ cần là tiệc gia đình, Lương Tuyên Binh nhất định sẽ đặt chỗ ở đây.
Ăn ở một chỗ quá nhiều lần, Lương Tiềm đã ngán đến mức muốn nôn ra.
“Lão Lương, con xin ngài, lần sau chúng ta đổi sang chỗ khác ăn được không.” Một miếng cũng thật sự nuốt không nổi, Lương Tiềm buông đũa, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Chu Mục Thâm không hiểu rõ tình huống, vốn dĩ đang yên lặng hăng hái ăn cơm, bây giờ nghe Lương Tiềm nói như vậy, liền không khỏi nghi ngờ vị giác của bản thân.
“Có ăn là tốt rồi, còn kén chọn.” Lương Tuyên Binh liếc hắn một cái, “Nhớ năm đó lúc ba một thân một mình tới Tự Thành bươn chải, tiền trong túi chỉ còn lại có năm đồng, ăn được bữa nay không lo được ngày mai, cháo trắng màn thầu ăn liền một tháng, mày bây giờ cũng nên trải nghiệm cuộc sống như vậy đi.”
Lại nữa, mấy câu này Lương Tiềm đã nghe đến nỗi lỗ tai đóng kén.
Lương Tiềm nhắc nhở nói: “Lão Lương, nếu con nhớ không nhầm, hôm nay hình như ngài tới là để bù sinh nhật cho con nha.”
“Như vậy thì thế nào.” Lương Tuyên Binh đứng dậy múc cho Hàn Lạc một chén chè hạt sen nấm tuyết, “Vì sinh ra mày, mẹ mày đã nếm không ít khổ, chảy bao nhiêu là máu. Mày đừng có nói chuyện với ba, nhắc đến chuyện này ba liền tức giận muốn đánh mày.”
Lương Tiềm nhìn ba hắn một cái, cũng không có ý định khẩu chiến nữa, đứng dậy gắp cho Hàn Lạc mấy món bà thích, nghiêm túc nói: “Cảm tạ ơn dưỡng dục của Hàn nữ sĩ, ngài vất vả rồi.”
“Đừng nghe ba con nói bừa.” Hàn Lạc sờ sờ đầu Lương Tiềm, cười dịu dàng, “Không vất vả chút nào, mẹ rất hạnh phúc.”
Lương Tiềm và Lương Tuyên Binh tính nết giống nhau đến tám mươi phần trăm, bọn họ ở chung ngoài mặt nhìn như đối chọi gay gắt, thực tế lại là tình cảm cha con sâu đậm, đối với nhau thân thiết giống như bạn bè.
Hàn Lạc càng không cần phải nói, tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất dành cho người mẹ đều có thể dùng để nói về bà.
Cha mẹ như vậy, thân tình như vậy, Chu Mục Thâm đến nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy.
Cậu không dám xem tiếp, vội vàng cúi đầu, làm bộ tập trung ăn cơm.
Chu Mục Thâm thất thần lùa cơm, căn bản không để ý trong bát mình chỉ còn lại vài hạt.
Lương Tiềm gắp đồ ăn cho cậu, nhìn thấy cậu đã ăn xong rồi nhưng động tác vẫn không dừng lại, nhịn không được càm ràm: “Còn xới à, không có cơm, em ăn không khí cũng no được sao?”
Dứt lời liền cầm lấy bát của Chu Mục Thâm, đứng dậy xới đầy một chén.
“Nhiều quá.” Chu Mục Thâm nhỏ giọng nói, “Tớ ăn không hết.”
“Em ăn được bao nhiêu thì ăn.” Lương Tiềm gắp đồ ăn cho cậu, “Hôm nay chỉ ăn một bữa, buổi tối em đừng ăn nhiều quá.”
“Hừ, thằng nhãi bất hiếu, bao nhiêu năm rồi không thấy mày xới cho ba được một bát cơm.” Lương Tuyên Binh cực kì lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lương Tiềm.
Lương Tiềm còn chưa kịp nói gì, Chu Mục Thâm đã cảm thấy ngượng ngùng trước.
Kể từ lúc khôi phục trí nhớ đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên cậu đối mặt với ba mẹ Lương Tiềm, đủ thứ tình cảm phức tạp giằng co trong lòng, khiến cậu có chút không được tự nhiên.
Cậu hoảng loạn đứng dậy, nhìn Lương Tuyên Binh xin lỗi: “Xin, xin lỗi thúc thúc, con xới cho người!”
“Không có gì không có gì đâu tiểu Chu, mau ngồi xuống.” Hàn Lạc chờ Chu Mục Thâm hoảng loạn ngồi lại chỗ cũ xong liền quay sang oán trách Lương Tuyên Binh, “Anh hung dữ như vậy làm gì, xem xem đã dọa đến tiểu Chu rồi.”
Lương Tuyên Binh: “……” Ta lúc nào thì hung dữ? Như vậy cũng gọi là dữ sao? Như thế nào thành dọa rồi?
“Giúp ngài giúp ngài được chưa, mời ngài trước tiên uống hết rượu trong ly đi đã.” Lương Tiềm vỗ vỗ Chu Mục Thâm, trấn an tinh thần kinh hách quá độ của cậu.
Chu Mục Thâm ăn non nửa chén cơm, thật sự ăn không nổi nữa, nghiêng đầu dáng vẻ đáng thương hề hề cầu Lương Tiềm giúp đỡ. Lương Tiềm thấy vậy, trực tiếp cầm lấy bát của cậu, đổ toàn bộ phần cơm còn lại vào trong bát mình.
Chuyện ăn cơm thừa này Lương Tiềm đã làm không ít lần. Chu Mục Thâm thường hay ăn quá nhiều trái cây và đồ ăn vặt, đến bữa cơm có chút ăn không ngon, vì để không lãng phí đồ ăn do bản thân vất vả nấu, đồ ăn Chu Mục Thâm dư lại cuối cùng đều sẽ vào bụng Lương Tiềm.
Lương Tiềm bình tĩnh thản nhiên ăn, Chu Mục Thâm lại không quên đây là tình huống gì, cha mẹ đối phương vẫn đang ngồi đối diện bọn họ.
Nhưng cậu muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, thấp thỏm chột dạ ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt thoáng kinh ngạc của Hàn Lạc.
Tim Chu Mục Thâm đập kịch liệt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng nếu làm thế chắc chắn sẽ bại lộ không thể nghi ngờ. Vì vậy cậu chỉ có thể giấu ở trong lòng, cố gắng thể hiện bản thân đang rất bình tĩnh đối diện với bà.
Hàn Lạc cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu cười dịu dàng.
Nhưng chính thái độ này của bà lại càng khiến cảm giác tội lỗi của Chu Mục Thâm tăng thêm, khiến cậu không biết phải làm thế nào đối mặt với ba mẹ Lương Tiềm.
—
Lương Tiềm giữ lời, chờ Lương Tuyên Binh uống xong ly rượu liền xới cơm cho ông, tâm trạng ba Lương rất tốt, thuận tiện nhắc tới việc học lại, “Trường học đã sắp xếp xong, là lớp chọn, con trai cố gắng lên.”
Lương Tiềm nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, xác định lời ông nói là cố lên mà không phải là tự giải quyết cho tốt?
Hắn chỉ cần nghĩ đến một năm tới phải chịu đựng việc học tập gian khổ liền cảm thấy rùng mình, cơm cũng nuốt không trôi.
Lúc ấy tình trạng của Chu Mục Thâm không tốt, không thể rời khỏi hắn, khiến Lương Tiềm nóng đầu liền tuyên bố muốn học lại rồi thi đại học. Bây giờ nhớ lại, hắn quả thật phải bội phục dũng khí của chính mình khi ấy.
Nếu bây giờ được chọn lại lần nữa, hắn chỉ sợ……
Lương Tiềm liếc liếc mắt, nhìn thấy niềm khao khát mong chờ trong đôi mắt Chu Mục Thâm, rốt cuộc nhận mệnh thở dài một hơi.
E là hắn vẫn sẽ chọn ở lại trong nước, tham gia thi đại học.
“Tài liệu ôn tập đã chuẩn bị xong hết chưa?” Hàn Lạc quan tâm hỏi.
“Sách của Chu Mục Thâm đều ở chỗ con.” Lương Tiềm nói, “Nhưng của con có lẽ phải mua lại.”
“…… Được, để mẹ đặt nhà sách một bộ, qua mấy ngày sẽ giao đến cho con.” Hàn Lạc rũ mày, tay cầm một mảnh khăn giấy, hơi thất thần xé thành từng mảnh nhỏ.
Đây là hành động vô thức của bà mỗi khi gặp chuyện gì khó giải quyết.
Lương Tuyên Binh buông đũa, nắm lấy bàn tay có chút lạnh của vợ mình, “Em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Lạc hồi thần, thả xuống khăn giấy đã bị xé nát, sắc mặt có chút tái nhợt, lắc đầu nói không có chuyện gì.
Lương Tiềm và Chu Mục Thâm nghe được động tĩnh, lo lắng nhìn về phía Hàn Lạc, gần như đồng thời lên tiếng.
“Mẹ, không thoải mái sao?”
“Dì ơi, dì không sao chứ?”
Hàn Lạc bị dáng vẻ như gặp phải đại địch của bọn họ chọc cười, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, có thể là do cơm tối ăn hơi nhiều, bụng có chút khó chịu, không cần lo lắng.”
“Vậy thì đi thôi, chúng ta đi dạo một lúc cho tiêu thực, thuận tiện đưa bọn nhỏ trở về.” Lương Tuyên Binh quyết định.
Lương Tuyên Binh đi đến quầy tính tiền, Lương Tiềm cũng đi vệ sinh.
Bàn ăn lớn như vậy bỗng chốc trở nên trống rỗng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp có chút nặng nề của hai người.
Hàn Lạc nắm chặt tay Chu Mục Thâm, mở lời trước: ” Tiểu Chu, gần đây tinh thần con thế nào? Có còn sợ ra ngoài và gặp người lạ không?”
“Đã tốt hơn rồi ạ, không sợ nữa.” Chu Mục Thâm không biết vì sao có chút lo lắng, nửa câu còn lại cậu không dám nói, điều kiện tiên quyết là có Lương Tiềm bên cạnh.
“Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn cần phải kiểm tra một chút.” Hàn Lạc nói, “Hai ngày nữa con đến văn phòng của dì một chuyến đi.”
“Dì ơi, hai ngày nữa e là con đi không được……”
“Hả? Con bận việc gì sao?”
Đúng lúc này Lương Tiềm từ phòng vệ sinh trở lại, trả lời: “Sáng mai chúng con lên máy bay, đi du lịch đảo một tuần.”
Hàn Lạc trầm mặc, tầm mắt chuyển qua lại vài lần trên người Lương Tiềm và Chu Mục Thâm, xem như bình tĩnh ôn hoà, “Cũng được, đi chơi trước khi khai giảng sẽ giúp tinh thần thả lỏng.”
Lương Tiềm đi ra ngoài trước, giữ cửa chờ mọi người.
Chu Mục Thâm cũng đi theo ra, bị Hàn Lạc giữ lại, “Tiểu Chu, kiểm tra tâm lý vẫn phải làm, chờ các con trở về sang chỗ dì một chuyến, vừa lúc dì cũng có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng ạ.” Không biết vì sao trong lòng Chu Mục Thâm bỗng dâng lên cảm giác hoảng hốt.
Hết chương