Cháo Lạnh

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà hàng này nằm sâu bên trong núi, nổi tiếng vì sự yên tĩnh và riêng tư. Giữa sườn núi xây dựng một bãi đậu xe, cho nên thực khách chỉ có thể đi bộ đến nhà hàng, mất khoảng chừng mười lăm phút.

Tuy rằng phiền toái một chút, nhưng phong cảnh ven đường bốn mùa rất đa dạng, ngay cả vào ban đêm, dọc đường được thắp sáng bởi những bóng đèn nhỏ, càng làm tăng thêm cảm giác tình thú. Vậy nên thực khách không những không phàn nàn mà còn hết lời khen ngợi, khách quen cũng tới tấp ghé thăm.

Vì đi về hai hướng ngược nhau nên sau khi Lương Tuyên Binh giúp bọn Lương Tiềm liên lạc với tài xế liền cùng vợ rời đi trước.

Phụ huynh vừa đi, nương theo ánh trăng, Lương Tiềm quang minh chính đại dắt tay Chu Mục Thâm, lôi kéo người xuống núi.

Đường núi nhỏ hẹp, không thể đi song song. Lúc đầu Lương Tiềm đi ở phía trước, không phát hiện Chu Mục Thâm có gì khác thường, đến khi đi được vài bước, trò chuyện không có ai đáp lại hắn mới quay đầu nhìn, liền thấy thần sắc Chu Mục Thâm mỏi mệt, khóe miệng trước nay thường xuyên nhếch lên với hắn hiện giờ cũng ủ rũ hạ xuống.

Lương Tiềm dừng bước, vòng ra phía sau Chu Mục Thâm, ôm lấy bạn trai nhỏ đang u sầu, chầm chậm đẩy người đi về phía trước, hỏi: “Sao em lại không vui? Vẻ mặt buồn bã như vậy.”

Nhiệt độ từ cái ôm của Lương Tiềm truyền tới khiến Chu Mục Thâm hồi thần, cậu lắc đầu xua đi những hình ảnh đáng sợ, “Tớ đâu có không vui.”

“Em có vui hay không tôi còn không nhận ra sao?” Lương Tiềm nhớ lại bữa cơm gia đình hài hòa vừa rồi, căn bản không đoán được vì sao Chu Mục Thâm không vui, giả vờ hung dữ nói: “Mau thành thật nói ra, không cho gạt tôi.”

Chu Mục Thâm đứng tại chỗ, dựa đầu vào vai Lương Tiềm, ngẩng mặt nhìn hắn, vừa hoảng loạn vừa bất lực nói, “Làm sao bây giờ, dì… Dì hình như đã biết được gì đó rồi.”

“Chỉ là chuyện này?” Lương Tiềm không chút để tâm nói, “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là chuyện quan trọng gì.”

“Cái này còn chưa phải chuyện quan trọng sao?”

Chu Mục Thâm có chút kích động, cậu bởi vì bản thân đồng tính mới bị cha mẹ ruột đưa vào bệnh viện tâm thần, ép buộc điều trị hơn nửa năm, khoảng thời gian đó, cậu tình nguyện cả đời không muốn nhớ lại.

Cậu không nghĩ ra được chuyện gì còn quan trọng hơn cả come out. []

[] 出来 come out: Công khai tính hướng thật của mình với người thân và bạn bè.

Nếu ba mẹ Lương Tiềm không thể chấp nhận, vậy cậu và hắn phải làm sao? Bây giờ cậu phải làm thế nào? Đối với cậu, chuyện này cực kỳ quan trọng, thế nhưng Lương Tiềm thật sự không để ý một chút nào sao?

Tại sao lại như vậy?

Là bởi vì không quan trọng sao?

Cho dù ba mẹ có phản đối, cho dù muốn bọn họ rời xa nhau cũng không có vấn đề gì sao?

Những cảm xúc bi quan rất lâu rồi không xuất hiện lại lần nữa xâm chiếm đầu óc Chu Mục Thâm, khiến đại não không cách nào khống chế hiện ra những hình ảnh tiêu cực có thể xảy đến, tất thảy như đang lăng trì cậu.

Thân thể người trong lòng bắt đầu run rẩy một cách bất thường, Lương Tiềm lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng xoay người lại, đối diện với ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của Chu Mục Thâm, trái tim bỗng nhiên co thắt.

“Em mẹ nó lại suy nghĩ lung tung cái gì?” Lương Tiềm vừa bực vừa đau lòng, giơ tay nâng mặt Chu Mục Thâm, tức giận cắn lên môi cậu, đến khi môi đối phương tứa máu lại hối hận, lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng liếm láp vết thương, cuối cùng gặng hỏi: “Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu!”

Chu Mục Thâm chậm rãi chớp mắt, một giọt nước từ khoé mi rơi xuống, âm thanh tựa như tan vỡ, “Lương Tiềm, có phải cậu không thèm để ý gì không?”

Mẹ nó, khóc khóc khóc, vừa khóc thì lửa giận của lão tử liền tắt ngúm.

“Tổ tông ơi xin em đừng khóc nữa.” Lương Tiềm duỗi ngón cái lau giọt nước mắt cho cậu, giọng điệu không còn hung dữ như vừa nãy, nhẹ nhàng hỏi: “Nói rõ ràng cho tôi được không, vì sao em lại đột nhiên đau lòng, đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại cảm thấy tôi sẽ không để ý, nói hết ra cho tôi được không?”

Lương Tiềm đối với nước mắt của Chu Mục Thâm không có cách nào.

Chu Mục Thâm đối với sự ôn nhu của Lương Tiềm cũng vô pháp chống cự.

Chỉ cần Lương Tiềm dịu dàng với cậu, sự bi quan của Chu Mục Thâm liền giống như được khơi thông, dũng khí tạm thời bị nỗi bi thương vùng dậy lấn áp, đôi mắt tựa như công tắc đã bật mở, nước mắt không ngừng chảy ra, đánh vào lòng Lương Tiềm đến mức không kịp đề phòng.

“Lương Tiềm, tớ sợ…….”

“Sợ ba mẹ cậu biết chúng ta lén lút yêu đương, sợ bọn họ không thể chấp nhận. Đồng tính luyến ái trong mắt người khác chính là ngoại tộc, là biến thái, chú dì đối với tớ không có thành kiến gì, thậm chí còn rất tốt, nhưng đó là do hai người không biết tớ đã dẫn con trai họ bước lên con đường không thể quay đầu. Nếu bọn họ biết được thì sẽ thế nào? Tớ thật sự không dám nghĩ đến.”

“Đối với chú dì, tớ cảm thấy rất áy náy. Sau khi ở bên cạnh cậu, mỗi lần nhìn thấy họ đều khiến cảm giác tội lỗi trong tớ tăng thêm, nhưng tớ vẫn ích kỉ như vậy, sợ hãi bọn họ chia tách chúng ta. Không có cậu, tớ thậm chí không biết mình có thể sống tiếp hay không. Nhưng dường như cậu một chút cũng không hề lo lắng, thoạt nhìn chính là dáng vẻ không thèm để ý.”

Kể lể đến mức làm chính mình nổi giận, Chu Mục Thâm nắm chặt tay Lương Tiềm, đôi mắt đẫm nước trừng hắn, không thèm nói đạo lý lên án, “Có phải nếu dì muốn chúng ta chia tay, cậu cũng sẽ không xem là chuyện quan trọng phải không?!”

Chu Mục Thâm cất giấu nỗi sợ hãi của mình quá kĩ, Lương Tiềm không hề phát hiện ra, bởi vì hắn chưa từng nghĩ xa như vậy, dẫn đến việc đã xem nhẹ tâm trạng của cậu. Lúc đầu nghe Chu Mục Thâm giải thích, Lương Tiềm đau lòng không thôi, thế nhưng khi cậu nói ra hai câu cuối cùng, hắn lập tức đen mặt.

Trong cơn tức giận, Lương Tiềm theo bản năng muốn mắng người, nhưng nhìn thấy bộ dáng thương tâm muốn chết của cậu, lửa giận nháy mắt tan hết phân nửa.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không hề nhân nhượng, cuối cùng vẫn là Lương Tiềm giơ tay đầu hàng trước, “Không phải là tôi không để ý, làm sao có thể không quan trọng đây.”

Lương Tiềm hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, ôn hoà giải thích, “Vừa rồi tôi nói như vậy, là vì tôi tin tưởng mẹ mình, người là bác sĩ tâm lý, có không ít bệnh nhân là người đồng tính, hiểu rất rõ về nhóm đối tượng này, sẽ không tạo nên bất kì thành kiến gì. Tôi tin tưởng mẹ có thể hiểu tôi, có thể tiếp nhận chúng ta, về phần ba tôi, ý kiến của ông ấy không quan trọng.”

Nghe được giọng nói trầm thấp bình thản của Lương Tiềm, cảm xúc của Chu Mục Thâm dần dần ổn định, thế nhưng vẫn như cũ không dám hy vọng quá nhiều, cậu khụt khịt mũi, nhỏ giọng phản bác nói: “Không giống nhau.”

Người khác đồng tính so với con trai mình đồng tính, căn bản không hề giống nhau.

“Có gì không giống.”

Đối với việc come out, Lương Tiềm cực kỳ tự tin, hắn cho rằng chỉ cần thuyết phục mẹ mình là được, về phần lão ba, liền để cho mẹ mỗi ngày thổi gió bên tai, chính hắn thậm chí không cần trực tiếp nói. Mẹ của hắn là bác sĩ tâm lý, có nhiều kiến thức về người đồng tính, biết rõ trong đó khó khăn thế nào, chắc chắn sẽ không nỡ làm khó bọn họ.

Lương Tiềm vỗ nhẹ lên cái đầu đang suy nghĩ lung tung của Chu Mục Thâm, khẳng định nói: “Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”

Chu Mục Thâm không lạc quan như hắn, vì vậy không hề yên tâm, rầu rĩ lo lắng đến mức không còn hứng thú gì với chuyến du lịch sắp tới. Cậu nhịn không được hỏi Lương Tiềm, “Nếu… Tớ nói là nếu, dì thật sự phản đối chúng ta ở bên nhau, cậu sẽ… Cậu sẽ làm thế nào?”

Lời cuối cùng vừa thốt ra, Chu Mục Thâm liền cúi đầu ngừng thở, sợ hãi chờ mong phán quyết.

Lương Tiềm có chút giận.

Hắn không hiểu, hắn cảm thấy mình đã biểu hiện đầy đủ và rõ ràng sự yêu thích đối với Chu Mục Thâm, nhưng vì sao đối phương vẫn không tin tưởng, vẫn nghĩ rằng sau này hắn có thể sẽ vứt bỏ đoạn tình cảm này nếu bị gia đình hoặc người nào ngăn cản.

Lương Tiềm không biết, người khác đối với tình cảm thời niên thiếu của mình có xem trọng hay không, nhưng đối với bản thân hắn, nó quan trọng đến mức hắn dù đau chết cũng không muốn từ bỏ.

“Em hy vọng tôi sẽ thế nào?” Lương Tiềm đè nén cơn giận hỏi lại.

Hy vọng cậu không từ bỏ tớ, hy vọng chúng ta có thể kiên trì thêm chút nữa. Thời gian lâu dần, nói không chừng chú dì sẽ mềm lòng, đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Nhưng nếu đến cuối cùng họ vẫn không thể chấp nhận, vậy cậu cứ mặc kệ tớ đi, đừng khiến cho bọn họ đau khổ.

“Tớ… Tớ không biết.”

Chu Mục Thâm không có tâm trạng cảm khái, cậu không hề muốn Lương Tiềm vứt bỏ mình, cảm giác tội lỗi mãnh liệt ập tới, ép cậu đến mức không thở nổi.

Lương Tiềm nghiến răng, không biết?! Cút CMN không biết!

Cực kỳ giận dữ, lại vô cùng bất lực.

Chu Mục Thâm đợi thật lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Lương Tiềm, cậu khẩn trương cắn cắn môi, chậm chạp ngẩng đầu, ánh nhìn đâm thẳng vào đôi mắt tựa hồ nhuốm vẻ bi thương của hắn.

“Tớ… Tớ……” Chu Mục Thâm càng thêm luống cuống.

“Chu Mục Thâm, em không tin tôi sao?” Lương Tiềm trầm giọng hỏi.

“Tin! Tớ tin cậu.” Chu Mục Thâm vội vàng bày tỏ sự tin tưởng.

“Vậy thì vì sao em còn hỏi vấn đề này.” Lương Tiềm rầu rĩ nói, “Em không tin tôi, hơn nữa không hề biết tôi thích em nhiều thế nào.”

“Em khiến tôi tổn thương rồi, Chu Mục Thâm.”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio