Dứt lời liền vòng qua Chu Mục Thâm rời đi, lưu lại cho cậu một bóng lưng lạnh nhạt.
Chu Mục Thâm sững sờ đứng yên tại chỗ, không biết phải làm thế nào.
Làm sao bây giờ? Hình như cậu làm Lương Tiềm thương tâm rồi?
Lần trước cậu khôi phục trí nhớ đã khiến Lương Tiềm đau lòng, mất một tuần mới làm hoà, còn bị hắn đánh mông một trận, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ, dưới mông ẩn ẩn đau nhức. Lần này lại phải chiến tranh lạnh tới khi nào, đến lúc đó cậu sẽ còn bị phạt cái gì nữa?
Lương Tiềm thoạt nhìn tựa như dứt khoát rời đi, thật ra hơn phân nửa lực chú ý đều để lại phía sau, nửa đêm nửa hôm, cho dù hắn có tức giận cũng sẽ không thật sự mặc kệ tất cả mà bỏ lại Chu Mục Thâm.
m thầm giảm bớt tốc độ vẫn không nghe thấy động tĩnh từ người kia, Lương Tiềm nhịn không được quay đầu lại rống: “Em còn đứng ngốc ở đó là gì?! Muốn tôi cõng em sao!”
Côn trùng chim muông trong rừng bị đánh động bay tán loạn, Chu Mục Thâm cũng sợ tới mức giật mình, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bàn chân dưới đất đã nghe lời đuổi theo.
Lương Tiềm thân cao chân dài, đi đứng luôn luôn vội vàng, dạo gần đây bởi vì có Chu Mục Thâm nên mới giảm bớt tốc độ, hiện giờ giận nhau, hắn lại khôi phục như cũ, khiến cậu phải chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Mặc dù hai bên đường được bao phủ bởi rất nhiều bóng đèn nhỏ, đường đi cũng không quá âm u, nhưng khoảng cách bên ngoài hai mét vẫn rất tối tăm. Lương Tiềm im lặng đi ở phía trước, tình cờ bên cạnh vang lên tiếng chim hót, khiến cho cảnh núi rừng càng nhuốm vẻ trống trải tĩnh lặng, tựa như một con dã thú đang ẩn nấp, tất thảy đều khiến Chu Mục Thâm vô cùng sợ hãi.
Sau khi đuổi kịp, cậu có hơi do dự, tầm mắt dừng lại trên tay Lương Tiềm, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn. Tay cậu nhéo lên eo mình một cái, âm thần cổ vũ bản thân, sau đó duỗi ra, muốn nắm tay hắn, nhưng lại bị Lương Tiềm né tránh.
Chu Mục Thâm ủy khuất phồng má, nhỏ giọng cầu xin: “Lương Tiềm, đừng không để ý đến tớ, tớ sợ……”
Không hề có tín hiệu cảnh báo, người đang đi trước mặt đột ngột xoay người khiến Chu Mục Thâm trực tiếp lao vào trong ngực hắn. Trên trán dấy lên cơn đau đớn, nhưng cậu còn chưa kịp hô lên, giây tiếp theo đôi mắt đã bị một bàn tay to lớn che lại.
Trước mặt bỗng nhiên tối sầm lẽ ra phải khiến cậu cảm thấy khẩn trương sợ hãi, thế nhưng Chu Mục Thâm một chút cảm giác cũng không có, khoảnh khắc cậu cảm nhận được độ ấm của Lương Tiềm, nỗi bất an vừa trào lên khi nãy bỗng yên tĩnh lại.
Nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, Lương Tiềm nguôi giận vài phần, ánh mắt lần nữa rơi xuống bốn chữ to cách đó không xa —— bệnh viện tâm thần, cơn giận vốn không nhiều trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại nồng đậm xót xa đau lòng.
Lần gần nhất tới nơi này ăn cơm đã là ba tháng trước. Lương Tiềm còn nhớ rõ ràng, nơi vốn dĩ là viện dưỡng lão này hiện giờ đã trở thành bệnh viện tâm thần.
Lúc chiều muộn bọn họ xuất phát ở biệt thự bên kia, phương hướng ngược nhau nên không phát hiện. Nếu Lương Tiềm sớm biết như vậy, tuyệt đối sẽ không đồng ý hẹn ăn cơm ở nơi này.
Hắn không đành lòng để Chu Mục Thâm nhớ lại khoảng thời gian như địa ngục kia.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Chu Mục Thâm mềm mại hỏi.
Lương Tiềm né tránh không đáp, “Không có gì, chỉ là muốn phạt em.”
Chu Mục Thâm: “……” Cậu xác định đây là trừng phạt mà không phải là khen thưởng chứ?
Cậu nhịn không được mấp máy môi cười rộ lên, khóe miệng vểnh cao, tạo thành một độ cong tinh tế lại giảo hoạt mà Lương Tiềm thích nhất.
Đệt, muốn hôn.
Tên nhóc ranh mãnh này dám quyến rũ ông!
Lương Tiềm lạnh nhạt dời tầm mắt, đôi tay đang che trên mắt cậu lại đè chặt hơn, ngang ngược vô lý định tội.
“Từ giờ trở đi, tội nhân Chu Mục Thâm bị tước đoạt thị giác, không được phép nhìn cho đến khi lên xe. Xét thấy đường núi đi lại khó khăn, người bị hại Lương Tiềm đại phát từ bi sẽ cõng tội nhân xuống núi, điều kiện là trong lúc xuống núi tội nhân phải ngoan ngoãn, không được mở mắt, nếu vi phạm, người bị hại Lương Tiềm sẽ lập tức hủy bỏ chuyến du lịch ngày mai cộng thêm chiến tranh lạnh một tuần, tội nhân Chu Mục Thâm có chấp nhận hình phạt không?”
“Tớ nhận! Tớ nhận tội!” Phần thưởng trời ban như vậy, Chu Mục Thâm vội vàng đáp ứng không chút do dự.
“……” Lương Tiềm có chút cạn lời, nhìn cũng không được nhìn, vậy mà em ấy còn ở đó vui vẻ, hắn nghiêm túc cảnh cáo nói, “Tội nhân Chu Mục Thâm, xin hãy vui lòng chỉnh đốn lại thái độ, đây là chuyện vô cùng nghiêm túc, trên đường đi không cho phép em mở mắt, nếu không tôi sẽ thực sự tức giận.”
Chu Mục Thâm ưỡn thẳng sống lưng, ngoan ngoãn hứa hẹn nói: “Tớ đã biết, tớ sẽ nghe lời, cậu đừng giận.”
Thật ngoan.
Lương Tiềm giả vờ khụ hai tiếng, nói: “Nhắm mắt lại, tôi muốn thả tay.”
Chu Mục Thâm nhắm chặt đôi mắt, liên tục gật đầu, cậu đã chờ không kịp muốn được Lương Tiềm cõng.
Vì để phòng ngừa sơ sẩy, trước tiên Lương Tiềm lùi lại mấy centimet, nhìn rõ đối phương đã nghe lời nhắm mắt lại mới yên tâm buông tay, xoay người đặt cậu trên lưng, bàn tay to lớn nâng lên cái mông nhỏ, vững vàng cõng, nhanh chân hướng về phía chân núi.
“Nhắm cho thật tốt, không cho phép nhìn.”
Kiểu “trừng phạt” không nóng không lạnh này thật sự không giống phong cách của Lương Tiềm, hơn nữa đối phương lại nhiều lần nhấn mạnh, Chu Mục Thâm cảm giác có chút kỳ quái, ở trong núi rốt cuộc có cái gì? Khiến cho Lương Tiềm không muốn để cậu nhìn thấy.
Cậu bắt đầu động não suy nghĩ, rắn? Thú dữ? Xác…… Xác chết?!!
Bất kể là cái gì trong số những thứ đó đều khiến Chu Mục Thâm cực kỳ sợ hãi, càng thêm quấn chặt lấy Lương Tiềm như thể tìm kiếm sự bảo vệ, vô cùng tự giác đem mặt chôn trong hõm vai hắn, đôi mắt cũng hoàn toàn chìm trong bóng đêm mù mịt, không hề lưu lại một chút ánh sáng nào.
Lương Tiềm suýt nữa bị Chu Mục Thâm siết cho ngạt thở, “Khụ khụ khụ, mưu sát chồng!”
Chu Mục Thâm liền thả lỏng tay một chút.
Hai người cách nhau quá gần, tiếng hít thở bên tai vô cùng khuếch đại, từng tấc da dưới chóp mũi Chu Mục Thâm bị thiêu đốt, không ngừng quấy rầy suy nghĩ Lương Tiềm. Vì để triệt tiêu quả bom sắp bùng nổ trong đầu, hắn vội vàng bước đi, nhất thời không kịp để ý, va phải hòn đá bên đường suýt ngã, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.
Gương mặt đang kề sát bỗng chốc tách rời, giọng nói lo lắng của Chu Mục Thâm vang lên, “Lương Tiềm, cậu có bị thương không?”
Dường như cổ chân đã bị trật khớp, có hơi đau, Lương Tiềm không tiếng động mắng một câu, cảm thấy có chút mất mặt, chịu đựng đau đớn tiếp tục xuống núi, buồn bực phủ nhận: “Không có.”
Đoạn đường còn lại cả hai đều không nói chuyện.
Năm phút sau, cuối cùng cũng đến bãi đậu xe, Trần thúc đã sớm chờ hai người, đứng cách đó không xa hướng về phía Lương Tiềm vẫy tay, hắn gật đầu đáp lại.
Chưa vội thả Chu Mục Thâm xuống, Lương Tiềm xoay người kiểm tra một vòng, xác định không nhìn thấy bệnh viện tâm thần nữa nói thở phào một hơi, nói: “Em xuống đi, có thể mở mắt rồi.”
Chu Mục Thâm không nghe hắn nói, ngược lại càng ôm Lương Tiềm chặt hơn, chỉ là lần này cậu đã kiểm soát tốt lực tay, không tiếp tục khiến đối phương khó chịu.
“Tớ thấy.”
Chu Mục Thâm không phải cố ý mở mắt, vừa rồi suýt chút nữa Lương Tiềm vấp ngã, cậu vì lo lắng mới theo bản năng nhìn xem hắn có bị thương hay không. Vừa mở mắt, bốn chữ to đùng cách đó không xa liền đập vào mặt, ký ức liền giống như hồng thủy mãnh liệt xâm chiếm đầu óc.
Ký ức cũ tràn về, Chu Mục Thâm cho rằng chính mình sẽ không chịu nổi, lại chẳng ngờ rằng khoảng thời gian bị tra tấn thống khổ đó đã có chút mơ hồ, trong đầu thậm chí còn không tồn tại hình ảnh nào hoàn chỉnh.
Điều duy nhất rõ ràng còn lại là bóng dáng Lương Tiềm đứng trước giường bệnh, hỏi cậu có muốn về nhà cùng hắn hay không, cùng với thân ảnh cao lớn cõng cậu rời khỏi nhà giam giống như địa ngục khi ấy.
Lương Tiềm sững sờ hai giây, lo lắng cho tâm lý của Chu Mục Thâm, căn bản không rảnh tức giận vì cậu không nghe lời. Hắn nhanh chóng thả người xuống, đôi tay to lớn nắm chặt vai đối phương, nương theo ánh đèn đánh giá sắc mặt Chu Mục Thâm, thấy trạng thái người trước mặt không có gì bất thường, trái tim treo lơ lửng mới an tâm rơi xuống.
“Em không sợ sao?” Lương Tiềm có chút ngoài ý muốn, hắn nhớ trước đây Chu Mục Thâm đến việc đi ra ngoài cũng thật khó khăn, bây giờ nhìn thấy ngọn nguồn gây ra tất thảy, thế mà lại vô cùng bình tĩnh.
Chu Mục Thâm cười rộ lên, rõ ràng người được lo lắng là cậu, vậy mà câu trả lời lại mang theo ý vị trấn an, “Có cậu ở đây, tớ không sợ.”
Cậu biết, Lương Tiềm là thật lòng lo lắng cho cậu, lúc đầu khi hắn phát hiện nơi đó, nỗi sợ hãi so với cậu vừa nãy thậm chí còn nhiều hơn.
Qua lần trải nghiệm ngoài ý muốn hôm nay, Chu Mục Thâm cảm thấy mình đã tiến bộ khá nhiều, cậu được tình yêu ngọt ngào nuôi dưỡng, trạng thái tâm lý khôi phục không ít, đối với chuyện đến chỗ dì tái khám sau chuyến du lịch đã có chút tin tưởng.
Thôi xong!
Chu Mục Thâm bất tri bất giác ý thức được mình vừa rồi đã phạm vào ước định, sợ Lương Tiềm sẽ tức giận hủy bỏ chuyến du lịch đồng thời chiến tranh lạnh, cậu vội vàng giải thích: “Không phải tớ cố ý mở mắt đâu! Vừa rồi cậu suýt té ngã, tớ lo lắng cho cậu, vì vậy mới vô thức muốn nhìn một chút, xem cậu có bị thương hay không, tớ thật sự không phải cố ý! Cậu đừng tức giận được không?”
Chu Mục Thâm chắp tay, thành khẩn nhận sai, thái độ mười phần chân thành, cậu ngửa đầu cầu xin nhìn Lương Tiềm, đôi mắt tròn xoe toát ra thành ý: Làm ơn làm ơn, tha thứ cho tớ đi.
Lương Tiềm đã sớm không còn giận nữa, những lời nói ra khi đó bất quá chỉ là tìm lý do làm Chu Mục Thâm nhắm mắt. Hơn nữa cậu ấy mở mắt cũng là vì lo lắng cho mình, hắn cảm thấy nếu bản thân vẫn còn giận, lúc này chỉ sợ cũng đã tan hết trong ánh mắt của Chu Mục Thâm.
Cuối cùng Lương Tiềm không nhịn được cong môi, buồn cười xoa xoa đầu Chu Mục Thâm, nói: “Được, thấy em biểu hiện tốt như vậy, tôi miễn cưỡng tha thứ cho em, không có lần sau.”
“Ừm!” Chu Mục Thâm vui vẻ gật đầu, nếu không phải có Trần thúc ở phía trước nhìn bọn họ, cậu đã sớm muốn nhào vào lồng ngực Lương Tiềm, “Lương Tiềm của tớ là tốt nhất.”
Lương Tiềm kiềm nén ý nghĩ muốn hôn cậu, nắm lấy cánh tay Chu Mục Thâm, muốn dắt người đi về phía chiếc xe đang chờ, nhưng đối phương không nhúc nhích, khiến hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
“Còn muốn cõng.” Biết Lương Tiềm hết giận, Chu Mục Thâm liền bắt đầu làm nũng.
Lương Tiềm đối với cậu không cách nào cự tuyệt, dứt khoát xoay người ngồi xổm xuống, bởi vì dùng sức, mắt cá chân phải truyền ra đau đớn, hắn đã quên mất điều này, nhịn không được suýt xoa một tiếng.
Chu Mục Thâm vừa mới trèo lên lưng, nghe vậy thân thể liền cứng đờ, không dám nhúc nhích, sốt ruột hỏi: “Có phải vừa rồi cậu bị thương không?! Vì sao không nói sớm, có đau không? Tớ không cần cõng nữa.”
Lương Tiềm sợ đau như vậy, lúc nãy còn cõng cậu một lúc lâu vì lo lắng cậu nhìn thấy bệnh viện tâm thần sẽ sợ hãi, đối phương từ trước đến nay đối xử tốt với cậu không che giấu chút nào, cậu thế mà lại nghi ngờ Lương Tiềm sau này có thể rời bỏ mình.
Chu Mục Thâm, mày đúng là bị mù rồi, còn vong ân phụ nghĩa.
Chu Mục Thâm rầu rĩ không thôi, vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên, bị Lương Tiềm một phát túm được mông, trực tiếp đặt trên lưng cõng.
“Đừng mà! Mau thả tớ xuống!” Chu Mục Thâm không dám lộn xộn, chỉ có thể mở miệng kháng nghị.
“Vết thương nhỏ thôi, không có việc gì, vẫn thừa sức cõng em.” Lương Tiềm ổn định bước đi, cười nói, “Đây là thưởng cho em.”
Nếu thật sự rất đau, Lương Tiềm sợ đau như vậy chắc chắn sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt, này xem chừng là thật sự không có vấn đề gì, lúc này Chu Mục Thâm mới nhẹ nhàng thở ra, hiếu kì hỏi: “Thưởng tớ vì điều gì?”
“Hôm nay rất dũng cảm.” Lương Tiềm khen ngợi nói.
Chu Mục Thâm ngây ngô cười hai tiếng, cảm thấy bản thân mình hôm nay đúng là đáng khen, nhưng cũng thật đáng trách.
Tuy rằng hiện tại Lương Tiềm không đề cập đến sự tức giận vừa rồi, nhưng Chu Mục Thâm cảm thấy mình nên chủ động nhận sai.
“Lương Tiềm, tớ xin lỗi.”
“Tớ không nên nghĩ như vậy, cũng không nên dễ lung lay, tớ tin cậu, tớ… Chỉ là tớ quá sợ hãi, sợ cậu khó xử, sợ chú dì đau lòng, càng sợ mất đi cậu. Vừa rồi cậu hỏi tớ hy vọng cậu sẽ xử lý thế nào, tớ nói không biết, là do tớ không muốn suy đoán, không muốn nói rằng cậu cứ vứt bỏ tớ. Nếu thật sự đến ngày chúng ta buộc phải come out, tớ chỉ hy vọng cậu có thể nắm tay tớ, dù bất kỳ giá nào cũng không buông ra.”
“Có phải tớ ích kỉ lắm không?”
Lương Tiềm chậm rãi đi về phía trước, im lặng nghe Chu Mục Thâm nói xong mới tiếp lời: “Một chút cũng không ích kỷ, tôi đáp ứng em, sẽ luôn luôn nắm tay em, không buông ra.”
Hốc mắt Chu Mục Thâm nóng lên, trái tim yếu ớt hoàn toàn được xoa dịu, giờ phút này cậu đã có đủ dũng khí đối mặt với sự ngăn cấm của thế giới bên ngoài.
Toàn bộ suy nghĩ buồn rầu vô cớ tan biến hết, Chu Mục Thâm rốt cuộc vẫn nhịn không được tùy hứng một lần, muốn tìm kiếm thêm càng nhiều sự an tâm, “Lương Tiềm, nếu……”
“Lại nữa?” Hiện giờ Lương Tiềm chỉ cần nghe đến chữ “Nếu” liền đau đầu.
“Tớ đảm bảo đây là lần cuối cùng!” Chu Mục Thâm dán vào bên sườn mặt Lương Tiềm làm nũng cọ cọ, “Không được sao.”
Lương Tiềm còn có thể làm gì bây giờ, chỉ đành chiều theo cậu, “Được được được, em hỏi đi.”
“Nếu như sau này chú dì chấp nhận chúng ta, nhưng thời gian qua lâu, cậu nhận ra tớ thật ra chẳng có gì thú vị, sau đó gặp được người tốt hơn tớ, cậu có thay lòng không?”
“Sẽ không.” Lương Tiềm không hề nghĩ ngợi đáp ngay.
“Hừ, qua loa.” Chu Mục Thâm không hài lòng đá đá cẳng chân.
Lương Tiềm nhéo nhéo cái mông nhỏ không yên trên lưng mình, “Không qua loa, em nhìn ba mẹ tôi xem, bọn họ cũng mới mười bảy mười tám tuổi liền yêu nhau, nhiều năm như vậy rồi không phải vẫn ở bên nhau sao? Cảm tình còn trước sau như một. Mẹ tôi vẫn luôn nói rằng tôi và lão Lương là cùng một khuôn đúc ra, tôi đã nhận định một người đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?” Chu Mục Thâm khẩn trương dựng thẳng lỗ tai.
“Trừ phi em vứt bỏ tôi, Chu Mục Thâm em dám làm như vậy sao?” Lương Tiềm hỏi.
“Tớ sẽ không!” Chu Mục Thâm chém đinh chặt sắt trả lời.
“Đó cũng chưa phải là tất cả, em đừng suy nghĩ những chuyện này nữa, Lương Tiềm tôi từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng thích ai như vậy, em là người đầu tiên, trong suy nghĩ của tôi, cũng là người duy nhất kiếp này. Chỉ cần em không rời bỏ tôi, chỉ cần em còn thích tôi, tôi nhất định sẽ không thay đổi.”
“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, luôn bên nhau, em đừng sợ, tôi ở đây.”
Gió đêm ùa tới, mang những lời Lương Tiềm vừa nói thổi đến bên tai Chu Mục Thâm, rõ ràng, kiên định lại vô cùng ôn nhu.
Chu Mục Thâm thầm nghĩ: Mình thật sự không cần phải sợ, vì cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Lương Tiềm đều sẽ ở bên cạnh mình, chỉ cần có Lương Tiềm, mình sẽ có vô vàng dũng khí.
Chu Mục Thâm không thốt nên lời, cậu dán vào tai Lương Tiềm đáp xuống một nụ hôn nhẹ nhàng mà trịnh trọng, đây chính là sự đáp lại của cậu.
Giữa đêm, ánh đèn mềm mại chiếu lên người hai cậu thiếu niên, khiến thân ảnh bọn họ hắt chiếc bóng thật dài trên mặt đất, trùng khớp lên nhau, cùng chậm rãi đi về phía trước.
Bóng người ngày càng khuất xa, từng tia sáng chiếu lên đỉnh đầu, khiến một đầu tóc xanh dường như bạc trắng.
Đoạn đường này, tựa hồ đi cả một đời.
Hết chương (Hoàn)