Tôi nhanh chóng chạy về phía Trình Trì cách đó không xa, đưa chai nước trong tay cho cậu ấy.
Trình Trì vui vẻ uống nước, vừa nhìn về phía sau tôi vừa cười.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng lòng cậu.
"Phiền phức nhất là mấy đứa hay tự mình đa tình."
Tôi quay đầu lại, thấy Chu Gia Thụ vẫn đứng ở chỗ đó, trông có chút thảm hại, bắt gặp ánh mắt của tôi thì liền quay mặt đi chỗ khác.
Cậu ta càng tức giận, tôi càng vui!
.
Trình Trì phát huy rất tốt, gần như là bất khả chiến bại trong trận đấu.
Chu Gia Thụ thì ngược lại, như người mất hồn, thi thoảng lại nhìn về phía khán giả không biết đang tìm kiếm thứ gì.
Kết thúc trận đấu, Trình Trì đi về phía tôi, mặt mũi tươi như hoa.
Đón lấy chai nước trên tay tôi Trình Trì không uống vội mà cúi xuống, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo tôi lại gần, tôi ngoan ngoãn ghé sát tới, cả gương mặt lẫn cổ ngay lập tức bị hơi thở nóng bừng của cậu bao vây.
"Xem tôi chơi bóng mà không nói gì?"
Tôi động não cố rặn ra thứ gì đó, à... hình như ban nãy có rất nhiều nữ sinh khen cậu đẹp trai, vậy thì... "Trì ca rất đẹp trai?"
Còn chưa kịp xem phản ứng của Trình Trì, tôi đã bị chiếc áo khoác đồng phục của cậu trùm lên đầu.
Lúc này, lại nghe thấy tiếng lao xao của đám bạn cậu, "Tai anh Trì đỏ thế, nãy bọn lớp giở trò làm anh bị thương à?"
Trình Trì nghiến răng quát, "Câm miệng."
.
Cuộc sống không cần phải xoay quanh Chu Gia Thụ thực sự dễ thở hơn nhiều.
Trước khi trọng sinh, lần gặp nhau đầu tiên của tôi và Trình Trì là lúc ở gần cửa hàng tiện lợi.
Hôm đó cậu cùng đám học sinh trường bên ẩu đả, tôi sợ bị tai bay vạ gió nên ngồi im đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mãi đến khi không còn tiếng động mới dám ngẩng đầu lên, chỉ còn lại Trình Trì đang dở khóc dở cười nhìn tôi.
"Có băng cá nhân không?"
Tôi do dự một lát rồi đi lại gần, bàn tay trắng nõn có đúng vết xước, vậy mà giơ ra ý muốn tôi dán cho.
"Lớp B?"
"Tên là gì?"
Sợ bị đại ca của trường ghi thù, tôi chỉ trả lời chung chung, "Là người theo đuổi Chu Gia Thụ."
Đây cũng là sự thật bởi vì ở trường này không ai là không biết chuyện có một nữ sinh thích Chu Gia Thụ đến đi sống lại.
Nói không chừng tôi nói tên mình ra người ta còn không biết nữa.
Tôi vừa mới xé băng ra thì Trình Trì đột nhiên thu tay về, vừa đi vừa nói "Nhạt nhẽo."
Không biết là tôi đã chọc tức cậu vì chuyện gì nữa.
Nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều với cậu, tôi nhận ra cậu thật ra rất ngoan ngoãn, lúc tức giận cũng rất dễ dỗ.
Khác với Chu Gia Thụ, tính tình khó lường, cũng may là giờ tôi và cậu ta căn bản không còn liên hệ gì nữa.
Nói tào tháo tào tháo đến ngay, hôm đó tan học, Chu Gia Thụ đến Tống gia.
Đúng lúc tôi xuống lầu lấy sách phụ đạo thì bắt gặp Tống Chi đang hớn hở chạy ra từ phòng học đàn, nũng nịu, "Lâu lắm rồi cậu mới đến gặp tôi."
Chu Gia Thụ trầm mặc trong chốc lát rồi nói, "Cậu hồi phục đến đâu rồi?"
"Vẫn ổn, cậu không cần lo lắng đâu. Để tớ bảo bác giúp việc hoa quả, tối qua..."
Chu Gia Thụ ngắt lời, "Không cần đâu, tôi đến tìm Tống Tri Vi."