Tống Chi nghe xong thì sững sờ, tựa như không nghe rõ, lại hỏi thêm lần nữa, "Chu Gia Thụ, cậu tìm ai?"
Chu Gia Thụ không để ý tới cô ta, chầm chậm nói, "Tống Tri Vi, xuống đây nói chuyện."
Dưới ánh mắt gắt gao của ai đó, tôi bình tĩnh đi xuống, cầm cuốn sách phụ đạo lên, thở dài, "Không phải là tôi bơ cậu, mà là tôi đang gọi điện làm toán với Trình Trì, đợi lâu cậu ấy sẽ không vui."
Mặt Tống Chi tái nhợt.
Mặt Chu Gia Thụ thì đen như đít nồi.
.
Tối đó, Tống Chi làm loạn đòi đi học lại, vì tình hình sức khoẻ của chị ta cũng ổn hơn nên mọi người cũng đồng ý.
Sau khi thủ tục trở lại trường của Tống Chi hoàn tất, mẹ chị ta lần đầu tiên nói nhiều với tôi như vậy, nửa là dặn dò, nửa là uy hiếp, về cơ bản thì muốn tôi trở thành tay sai của chị ta ở trường.
Bà vẫn luôn canh cánh chuyện tôi là một đứa trẻ nhà quê nên chưa bao giờ cảm thấy tôi thuận mắt.
Không còn cách nào khác, phản kháng cũng không có tác dụng nên tôi ngoan ngoãn đồng ý.
Về phần bố tôi, ông chỉ nói một câu duy nhất, "Ở trường đừng gọi Chi Chi là chị, dễ gây hiểu lầm."
Cũng phải, cùng cha mà hai chị em lại sinh cách nhau vài tháng, nên giải thích như thế nào chứ?
.
Tống Chi vừa trở lại trường đã trở thành tâm điểm.
Chị ta cùng Chu Gia Thụ gần đây như hình với bóng, rất nhanh chuyện giữa tôi và Chu Gia Thụ liền không dập mà tan.
Tống Chi có bố mẹ chống lưng, tùy ý ra sức sai bảo tôi, giữa trưa hè độ phải chạy đi mua kem, lúc quay lại thì đã thấy chị ta và mấy người bạn đứng cười cợt với nhau.
"Cái con bé Tống Tri Vi vừa nhìn đã biết là đứa nhà quê, chân trước dính lấy Chu Gia Thụ, chân sau lại đuổi theo Trình Trì, thật."
"Mọi mặt của nó đều thua kém Chi Chi. Chu Gia Thụ và Chi Chi mới là thanh mai trúc mã."
"Chi Chi, nó và cậu có quan hệ gì không, tớ chưa thấy con chó nào nghe lời như vậy đâu."
Vừa nói vừa cười phá lên như đang kể chuyện cười.
Đột nhiên có người hỏi, "Hai người đều họ Tống nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Tống Chi đông cứng, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái ban đầu, "Nó là con gái của giúp việc nhà tớ, bố tớ nhờ người để nó được vào trường mình."
Tôi cắt ngang lời tán thưởng của bọn họ, đặt que kem vào hộp xốp trên bàn.
Thấy Tống Chi giơ tay lên vuốt tóc, tôi liền có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, không lâu sau thì nghe được câu, "Tan hết rồi."
"Phiền cậu chạy thêm lần nữa vậy."
Cả người tôi nóng bừng, đang nghĩ xem nên phản kích như thế nào thì có một giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Tống Chi, cậu hơi quá rồi đó."
Xung quanh trở nên yên lặng đến kì lạ.
Tống Chi tủi thân giải thích, "Gia Thụ, cậu biết cậu ta..."