Đêm trước ngày Tống Dục lần đầu theo giáo sư ra ngoài, Nhạc Tri Thời ở chung cư sắp xếp hành lý rất lâu.
“Mang áo lông theo nha anh, bên đó chắc lạnh lắm nhỉ? Chỗ chúng ta thôi mà đã lạnh vậy rồi.” Nhạc Tri Thời do dự đứng trước tủ quần áo, tay trái cầm một cái áo lông màu đen, tay phải cầm cái khác màu xanh điện quang: “Trong hai cái này, cái nào phối với áo len xám ban nãy hợp hơn nhỉ?”
Tống Dục buồn cười, đứng đằng sau gác cằm lên đỉnh đầu cậu: “Anh ra ngoài làm việc, chứ có phải đi tham gia tuần lễ thời trang đâu.”
“Ừ nhỉ.” Nhạc Tri Thời nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Không được ăn mặc quá đẹp, nhỡ lọt vào mắt xanh của ai đó thì thế nào?” Cậu treo cái màu xanh vào trong tủ, lấy cái màu đen ướm lên người Tống Dục: “Ừm, được, cái này xem ra khá bình thường.”
Tống Dục nhướng mày, Nhạc Tri Thời vội sửa: “Không được bộc lộ hết vẻ đẹp trai của anh ra đâu đấy.”
Người nhớ thương Tống Dục quá nhiều, Nhạc Tri Thời còn đang hận không thể treo lên cổ anh một tấm biển, bên trên viết [Người của Nhạc Tri Thời, người lạ chớ lại gần] đây này.
Nhưng cậu chỉ dám nghĩ trong bụng mà thôi.
Nhạc Tri Thời gấp áo lông lại, nhét vào vali của Tống Dục, thấy còn khe hở thì cuộn thêm một cái khăn quàng cổ lấp vào khoảng trống: “Anh nhất định phải choàng đấy nhé, quấn quanh mặt sẽ ấm hơn.
Em xếp mũ len vào cho anh nữa nha, em có nhiều mũ lắm…”
“Nhạc Tri Thời.” Tống Dục đi đến ngồi xuống ghế, kéo Nhạc Tri Thời tới cạnh mình, vòng tay qua eo cậu, ngước mắt nhìn: “Em như vậy rất giống cô vợ nhỏ.”
Nhạc Tri Thời mở to hai mắt, tựa như rất kinh ngạc trước sự hình dung của anh.
Tống Dục đổi nhận xét rất nhanh: “Người nội trợ đảm đang.”
“Cái, cái gì.
.
.” Nhạc Tri Thời có phản ứng không nhỏ với mấy từ này, tự dưng hơi lắp bắp, không ngừng giải thích: “Em chỉ sợ anh qua đó sẽ bị lạnh, giống như lần trước đi Tây Bắc ấy.
Hơn nữa sáng sớm mai anh đi rồi, nên giờ em muốn giúp anh sắp xếp chút hành lý thôi.
Ai bảo anh chỉ ngồi im không chịu thu dọn gì chứ.”
“Không muốn thu xếp.” Tống Dục ngẩng đầu nhìn Nhạc Tri Thời chằm chằm, trên mặt không mang nhiều cảm xúc, bình thản nói: “Không có gì đáng mang đi cả.”
Trong mắt Nhạc Tri Thời, anh luôn tự biết sắp xếp ổn thỏa, rất ít khi có kiểu dây dưa này, chẳng hề giống anh thường ngày chút nào.
Nhạc Tri Thời cách áo len sờ cánh tay anh, khều khều cái đồng hồ anh đeo: “Nhưng cũng đâu thể không mang gì.”
Tống Dục dường như bị thuyết phục, gật đầu: “Thế thì mang một thứ thôi.” Nói xong, anh nhẹ nhàng véo gương mặt cậu, nhìn vào mắt đối phương nói: “Mang em đi.”
Nghe được câu ấy, Nhạc Tri Thời hơi ngượng ngùng nhưng không che giấu suy nghĩ trong đầu, cậu như động vật nhỏ bổ nhào lên người Tống Dục, ngẩng mặt nhìn anh cười đáng yêu: “Vậy anh mang em theo nhen.”
Tống Dục nghe xong, cố ý ngả về sau né tránh: “Thôi bỏ đi.”
Hai tay Nhạc Tri Thời nâng mặt anh, kéo đến gần như chóp mũi chạm vào nhau: “Sao lại bỏ ạ?”
“Em rất thu hút người khác.” Tống Dục khẽ cụng đâu lên trán cậu: “Mang ra ngoài để hút thêm cả đám tình địch à.”
“Sao mà vậy được?” Nhạc Tri Thời không hài lòng với cách nói của Tống Dục, cứ như thể cậu cố tình tìm tình địch cho anh vậy, vì thế lập tức đứng lên khỏi người anh: “Trước giờ em chưa có chủ động quyến rũ ai đâu.”
“Chỉ cần khuôn mặt này là đủ rồi.” Tống Dục cảm thấy, Nhạc Tri Thời chẳng hiểu sức hút của bản thân mình chút nào.
Quả nhiên, Nhạc Tri Thời nói: “Đâu phải ai cũng thích ngoại hình của em.”
Tống Dục không có hứng thú bàn luận về thẩm mỹ với cậu, vì trong mắt anh, Nhạc Tri Thời đã đủ để người gặp người yêu rồi, cậu còn đẹp đến mức khiến anh buồn bực.
Anh chọt chọt má Nhạc Tri Thời, đầu ngón tay rơi vào xúc cảm mềm mại, trên mặt lại nghiêm túc đề cập vấn đề: “Ở má này của em phải viết chữ Tống, má bên kia viết chữ Dục.”
Anh nói cứ như sắp làm thật vậy.
Nhạc Tri Thời giữ tay anh, cậu cảm thấy ý tưởng treo bảng của mình đúng là còn non và xanh lắm.
“Anh làm thế, sao em dám ra khỏi cửa đây?”
“Vậy không cần ra nữa, không gặp ai hết thì sẽ rất an toàn.”
Bỗng dưng nhớ lại vài kí ức đẹp đẽ khi còn nhỏ, Tống Dục nhịn không được nở nụ cười tự giễu.
Anh thường xuyên như vậy, mỗi khi nhìn thấy Nhạc Tri Thời sẽ nhớ đến một số việc trong quá khứ, năm năm trước, thậm chí mười năm trước, tất cả đều rất rõ ràng.
Nét mặt thay đổi chớp nhoáng của anh bị Nhạc Tri Thời nhanh nhạy tóm được, sau đó là đủ các loại đe dọa dụ dỗ, cậu muốn biết anh nghĩ đến điều gì, cười chuyện gì.
Tống Dục tỏ vẻ không có gì đáng nói, thế là Nhạc Tri Thời cứ cách mười lăm phút lại hỏi lại một lần.
Mãi đến tận khi thu dọn xong đống hành lý của Tống Dục, cùng anh rửa mặt lên giường, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, cậu vẫn còn cố chấp hỏi.
Tống Dục hết chịu nổi, đành kể với Nhạc Tri Thời: “Hồi em học tiểu học, còn có bạn nữ theo đuổi đến tận cửa nhà, muốn làm bạn tốt của em.”
Nhạc Tri Thời đang nằm nghiêng chuyển thành nằm sấp lên người Tống Dục: “Thật à? Sao em không nhớ chút nào nhỉ?”
“Bởi vì anh đã đuổi cô bé ấy đi rồi.” Vẻ mặt Tống Dục chẳng hề áy náy tí nào, thậm chí còn ẩn giấu chút đắc ý nữa chứ.
“Sao anh lại đuổi người ta đi? Mới có lớp mấy thôi mà.” Nhạc Tri Thời không có tí kí ức nào về chuyện này.
“Anh lớp bảy, em lớp bốn.” Tống Dục nhớ lại thái độ không ra làm sao của mình khi ấy, bởi vì anh mặc định Nhạc Tri Thời biết rõ tác phong hành xử với người khác của anh hơn ai hết, cho nên chỉ nói ngắn gọn: “Sáng cuối tuần hôm đó, cô bé đến nhà tìm em, rủ em đi ăn McDonald’s.
Anh hỏi có hẹn trước chưa, cô bé lắc đầu, thế là bị anh đuổi về.”
Tự tường thuật xong, Tống Dục chợt thấy cảnh này sao quen quen, nghĩ kĩ thì nhớ ra rất giống với cách anh đối phó với Thẩm Mật hồi trước, chẳng qua Thẩm Mật gian xảo hơn thôi.
“Tống Dục, anh đáng sợ quá đi.” Nhạc Tri Thời tặc lưỡi cảm thán: “Sao anh có thể bắt nạt em gái nhỏ như vậy chứ?”
“Nói đúng hơn thì anh đâu có bắt nạt.” Tống Dục bình tĩnh tự thanh minh: “Anh chỉ nói với cô bé là em đang ngủ, nếu bị đánh thức sẽ cáu lên, mong lần sau cô bé hẹn trước rồi hẵng đến.”
“Cô ấy khóc là cái chắc rồi.”
Tống Dục nghiêm túc đánh giá trạng thái của đối phương lúc đó: “Không khóc, mắt chỉ hơi đỏ thôi.”
Nhạc Tri Thời cạn lời: “Rốt cuộc anh lén lút ăn bao nhiêu “giấm chua” vậy hả?”
“Nếu đến mức nghiêm trọng thì không đến vài lần.
Do em hiểu rõ vấn đề quá muộn thôi, nhưng cũng may em luôn dính lấy anh nên không có cách nào thích người khác.” Tống Dục cố giấu vẻ vui sướng hớn hở của mình: “Vả cả chẳng có mấy người, xứng làm tình địch đích thực của anh.”
Nhạc Tri Thời dòm anh cố tỏ ra nghiêm túc, bật cười.
“Buồn cười lắm sao?”
Nhạc Tri Thời hắng giọng rồi nằm xuống ôm lấy cánh tay anh: “Không buồn cười chút nào, ngủ thôi ngủ thôi, sáng mai anh còn phải đi sớm.”
“Ừ.” Tống Dục theo thói quen kéo Nhạc Tri Thời vào lòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh chốc lát, trong bóng tối Nhạc Tri Thời lại trừng mắt nhìn nhìn, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Anh muốn có một tình địch đích thực sao?”
Hai giây sau, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp có hơi đáng sợ của Tống Dục.
“Nhạc Tri Thời, có giỏi thì em thử xem.”
Nhạc Tri Thời không dám đùa với lửa, tuy rằng khá vui.
Tống Dục của quá khứ luôn lạnh như băng, thậm chí Nhạc Tri Thời đã quen luôn vẻ mặt và giọng điệu nghìn năm không đổi của anh rồi.
Nhưng sau khi chính thức ở bên nhau, Tống Dục đã hoàn toàn gỡ bỏ sự đề phòng, nhờ đó Nhạc Tri Thời phát hiện, cậu có thể khai thác được rất nhiều biến hóa cảm xúc khác nhau của anh.
Đôi khi chỉ cần một ánh mắt là biết anh đang buồn hay vui, dù đối phương ít thể hiện ra bên ngoài.
Điều này khiến Nhạc Tri Thời hãnh diện chết đi được.
Đương nhiên, cậu sẽ không để cho người khác biết.
“Tống Dục? Đáng yêu?” Nam Gia cắn miếng kem Nhạc Tri Thời mua, lạnh buốt đau cả hai thái dương, lắc đầu như trống bỏi, nhân lúc Tống Dục không ở đây tranh thủ khịa: “Cậu ta là tên đẹp trai kiêu căng nhất mà chị từng gặp thì có.
Đến chết chị cũng không quên nổi thời khắc đóng băng lúc chị gặp cậu ta lần đầu, còn lạnh hơn kem chị đang ăn nữa.”
Nhạc Tri Thời không đồng tình lắm: “Cũng có thể, nhưng nếu chị chú ý quan sát, sẽ phát hiện anh ấy có rất nhiều biểu cảm khác nhau.” Cậu lấy ví dụ: “Chị Nam Gia, chị từng nuôi mèo đúng không? Mèo cũng vậy đó, quan sát cẩn thận sẽ thấy chúng có những biểu cảm nho nhỏ.”
“Chị thật thảm hại, chị không có mèo.” Nam Gia lại ăn thêm một miếng kem ngọt ngào: “Hơn nữa, chị cũng từng thử nhìn Tống Dục rồi, nhìn thật lâu luôn, em biết mà.
Nhưng vốn dĩ cậu ấy không có phản ứng gì với chị, biểu cảm không thay đổi, rõ là bản chất hết thuốc chữa rồi…”
Cô vỗ vỗ vai Nhạc Tri Thời, ẩn ý sâu xa: “Nhạc Nhạc, cậu ấy là anh trai của em.
Chị với em không giống nhau, chị không xứng.”
Nhạc Tri Thời tròn mắt nhìn, trong lòng cảm thấy đáng tiếc vì những người khác không hiểu rõ anh.
Nhưng nghĩ đến lời của Nam Gia, cảm xúc khác thường lại trỗi dậy.
Cậu cũng không muốn cô ấy hiểu lầm quan hệ của cậu và Tống Dục.
Nam Gia giống như chị gái của cậu, Nhạc Tri Thời gặp vấn đề gì đều tìm cô giúp đỡ, gần như là bạn nữ thân thiết nhất của cậu.
Nhạc Tri Thời chợt nhớ đến lời Tống Dục trước đó, hỏi cậu có muốn cho người khác biết quan hệ thật sự của bọn họ không.
Thật lòng thì cậu rất muốn, vì không thích những người khác nhìn chằm chằm vào Tống Dục như hổ rình mồi.
Anh chuyển sang phòng thí nghiệm mới sẽ có thêm bạn mới, người hỏi thăm tìm hiểu về anh cũng bắt đầu nhiều lên.
Phiền phức nhất là có một số người biết quan hệ của cậu và anh, nghe ngóng đến tận gốc gác luôn rồi.
Dò hỏi bạn trai của Tống Dục là anh còn độc thân hay không, loại chuyện này làm cho Nhạc Tri Thời vừa lúng túng vừa ghen tỵ.
Trước đây, cậu cảm thấy cùng anh yêu đương cứ như nằm mơ vậy, lén lút ôm một cái thôi cũng xa xỉ biết bao, cảm giác như đang ăn vụng sự ngọt ngào không phải của mình.
Điều này khiến cậu vừa vui vẻ vừa buồn tủi.
Lắm lúc mong rằng tối nào anh cũng xuất hiện bên mình, trong bóng tối có thể vuốt ve cậu một lát.
Nhưng đến hôm nay, cậu cảm thấy chút niềm vui vụng trộm này không còn thỏa mãn mình nữa.
Nhạc Tri Thời nhớ trước khi đi Tống Dục nói muốn viết tên anh lên mặt mình, trong đầu lại nảy ra mấy ý nghĩ kỳ quái kia, cậu muốn Tống Dục đeo lên một tấm biển đã có chủ, không muốn cho ăn mặc quần áo đẹp.
Trước đây giấu cả ba mẹ, giống như trên thế giới này ngoài bọn họ ra không ai biết quan hệ của hai người.
Bọn họ tự nhốt mình trong một cái hộp kín màu đen, chẳng thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cũng không cảm thấy bất cứ thứ gì khác.
Nhưng hiện giờ chiếc hộp đen đã nứt ra một khe hở để chút ánh sáng le lói len vào, khiến Nhạc Tri Thời kiềm lòng chẳng đặng mà muốn đưa tay xé khe hở ấy lớn thêm.
Thật muốn nhìn thấy mặt trời, muốn cùng Tống Dục hoàn toàn đứng dưới ánh dương.
Dù cậu biết sẽ có rất nhiều người chướng mắt vì họ yêu nhau, nhưng Nhạc Tri Thời không sợ.
Ít nhất cậu không muốn tiếp tục giấu giếm bạn bè mình, mọi người đều rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu, mà bản thân thì tìm đủ lời dối trá để lừa gạt.
Cậu càng không muốn để Tống Dục ghen, dù những lúc như vậy rất dễ thương nhưng Nhạc Tri Thời luôn nghĩ phải có bổn phận mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối cho người yêu.
Nam Gia ăn được phân nửa, thấy dây giày Nhạc Tri Thời tuột bèn nhắc nhở.
Cậu giật mình bừng tỉnh, vội cúi xuống thắt lại.
Đứng chờ cậu được một lát thì Khúc Trực gọi đến, Nam Gia bắt máy, đeo tai nghe bluetooth, nghe thấy Khúc Trực ở đầu dây bên kia ngắn gọn hỏi cô đang ở đâu.
Không đợi Nam Gia nói chuyện, Nhạc Tri Thời đã đứng dậy, nghiêm túc tóm lấy tay cô hỏi: “Chị Nam Gia, chị còn thích anh Tống Dục à?”
Nam Gia sợ hết hồn, kem trên tay tí thì rơi mất, luống cuống hỏi: “Cái, cái gì?”
Ở đầu kia điện thoại, Khúc Trực phát ra một từ đơn âm tiết cực kỳ có hàm ý.
[Đàn chị, chị vẫn còn thích đàn anh Tống Dục à?]
Nhạc Tri Thời nghĩ cô không nghe nên lặp lại lần nữa: “Bây giờ chị vẫn còn thích anh ấy sao? Không phải lúc ấy chị nói với em là chị thích thầm lâu lắm rồi còn gì.”
[Còn thầm mến rất lâu?]
Nam Gia tuyệt vọng, sống chết lắc đầu, chối bay chối biến: “Không có, không thích, hoàn toàn không có hứng thú.”
Nhạc Tri Thời do dự: “Thật thế sao?”
[Đúng, là thật sao?]
“Thật, chị thề với trời đấy.” Nam Gia giơ kem trên tay lên như nữ thần tự do: “Chị hết hứng thú với Tống Dục từ lâu rồi, hoàn toàn xóa sổ hình ảnh cậu ấy khỏi cuộc sống.
Cậu ấy như cơn gió thổi qua không để lại vết tích, nửa cái nếp uốn cũng không để lại luôn.”
Thấy cô thề thốt trịnh trọng như thế, Nhạc Tri Thời thoáng thở phào, sau đó hít sâu một hơi: “Vậy…em có chuyện này muốn nói với chị.”
“Chị cũng biết chuyện em với anh ấy không phải anh em ruột mà nhỉ.”
Thật ra Nam Gia đã đoán được cậu định nói gì, nhưng vẫn giả vờ ra vẻ hào hứng muốn nghe: “Ừ, đương nhiên là chị biết rồi, hai người chỉ cùng nhau lớn lên từ nhỏ thôi.”
“Vâng, hơn nữa…” Nhạc Tri Thời gợi lại ký ức của cô: “Chị còn nhớ có một khoảng thời gian em thường xuyên buồn bã không, cả cái hôm em tâm sự với chị ấy, chính… chính là liên quan đến việc thích một người rốt cuộc là như thế nào đó.”
[Đàn chị tốt thật đấy, khi khác cũng làm quân sư tình yêu cho em nhé? Em cũng muốn biết thế nào mới là thích một người.]
Nam Gia kiềm chế cắn môi, nghiêm túc gật đầu: “Chị nhớ.”
Sau tầm mười mấy giây đấu tranh tâm lý, rốt cuộc Nhạc Tri Thời cũng lấy hết can đảm mà ghé sát lỗ tai Nam Gia, nhỏ giọng nói: “Thật ra, em với Tống Dục… bọn em đang yêu nhau.”
Trong lòng cậu chắc Nam Gia rất nhanh sẽ hét lên: “Không thể nào” hoặc là “Sao lại như vậy”, thế nên đã liệu trước mà ấn bả vai cô lại: “Trước hết chị nghe em giải thích đã… Em biết chị không kỳ thị đồng tính nhưng loại quan hệ này, chắc chị, chắc chị không thoải mái lắm.
Không sao, em hiểu được mà, em chỉ không muốn giấu giếm chị, bởi vì trước đây chị đã cổ vũ em rất nhiều.”
Nghe Nhạc Tri Thời thốt ra những lời từ tận đáy lòng như thế, mặc dù Nam Gia đã đoán được chuyện bọn họ hẹn hò từ tám trăm năm trước rồi, nhưng cũng hận không thể quay về thời khắc hai người mới bắt đầu xác nhận quan hệ, rồi dốc sức diễn xuất một phen, đợi hai người comeout sẽ vẫn vờ như trước giờ không biết gì hết.
“Trời ạ!” Nam Gia dùng ly kem tự chặn cái miệng đang mở lớn của mình lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn Nhạc Tri Thời không chớp lấy một cái: “Hai người thế mà lại…”
Khúc Trực ở đầu dây bên kia cũng bắt chước giọng điệu của Nam Gia, thốt ra một câu trời ạ.
Nhạc Tri Thời gật đầu, vội vàng hỏi cô: “Chị thấy kỳ cục lắm đúng không?”
“Không có không có.” Nam Gia cũng vội vàng lắc đầu: “Chị chỉ giật mình thôi, thật sự không ngờ.”
[Hoàn toàn không ngờ.] Khúc Trực tiếp tục bắt chước.
Hai người đến dưới tòa ký túc xá nữ, mới đây đã phải chia tay, Nhạc Tri Thời tỏ vẻ thấu hiểu nhìn cô: “Em hiểu được mà.”
Nam Gia nhanh nhẹn nắm tay cậu: “Nhạc Nhạc, chị không phản cảm tí nào hết.
Những lúc em khó khăn nhất chị đều nhìn thấy, hiện giờ em và người em thích có thể ở bên nhau, chị thực sự mừng cho em.
Với lại, đối với em Tống Dục đặc biệt như thế, nghĩ một chút cũng không thấy có gì lạ.”
“Nếu chị là cậu ấy, từ nhỏ cùng em lớn lên như vậy, chị cũng sẽ thích em.”
Nghe mấy câu này, Nhạc Tri Thời lập tức khôi phục sức sống tràn trề: “Thật vậy ạ?”
Nam Gia gật đầu: “Đương nhiên, em nhất định phải thật hạnh phúc đó.
Nếu Tống Dục bắt nạt em…” Nam Gia thở ra một hơi: “Thế thì cũng đành chịu, chuyện của cậu ấy chị không quản được.
Nhưng chắc không đâu, cậu ấy thực sự đối với em rất rất tốt.”
Nhạc Tri Thời đồng ý với lời cô nàng, vừa ngẩng đầu đã thấy dáng người quen thuộc của Khúc Trực đang đi về phía bọn họ, tay còn cầm theo mũ bảo hiểm mô tô.
Cậu nhiệt tình vẫy tay với Khúc Trực.
Nam Gia hơi ngạc nhiên xoay người, lúc quay lại thì thấy Nhạc Tri Thời đang cười toe toét như ánh mặt trời với mình: “Em đi trước nhé, hình như hai người chuẩn bị đi chơi với nhau hả.”
“Không phải thế đâu…” Nam Gia hắng giọng: “Nhạc Nhạc, phải tự chăm sóc mình đấy.”
Nhạc Tri Thời bày ra dáng vẻ khó hiểu, sau đó bị Nam Gia hối nhanh nhanh về ký túc xá ngủ trưa.
Nhạc Tri Thời ngơ ngác, quay đầu chào tạm biệt Khúc Trực rồi đi bộ đến ký túc xá nam.
Khúc Trực nhíu mày, ngón trỏ nâng cái mũ, lắc qua lắc lại.
Cô nàng còn nhớ rõ câu Nam Gia vừa nói, cố ý nhắc lại: “Nếu chị mà là cậu ấy, cùng em lớn lên từ nhỏ như vậy, chị cũng sẽ thích em.”
Nam Gia đưa tay muốn bịt miệng nhưng bị Khúc Trực né tránh, còn cướp lấy ly kem trên tay kia của cô, cắn một miếng rồi chê: “Đàn chị, chị diễn kém quá à.”
“Ừ, phải vậy thôi, chứ chị xinh thế này nếu còn diễn giỏi nữa thì học Luật làm gì, đi làm diễn viên cho rồi.” Nam Gia lấy cái mũ trên tay cô nàng, thuần thục đội lên đầu mình rồi túm lấy Khúc Trực đang ăn kem đi về phía xe.
“Đàn chị, chờ một chút, phải ăn xong kem mới lái xe được.”
“Đó là kem của chị.”
“A, em trai kiêm bạn trai của người mà chị thầm thích mua kem cho chị?”
“Thôi ăn đi, ăn đi.”
Nhạc Tri Thời trở về ký túc xá, mở cửa chẳng thấy ai khiến cậu hơi mất mát.
Vốn dĩ thuận lợi nói cho Nam Gia biết sự thật làm cậu vui sướng chết được, tính rèn sắt khi còn nóng, nói cho anh em tốt Tưởng Vũ Phàm biết luôn.
Ca này hơi khó, vì Tưởng Vũ Phàm rất rõ quan hệ của cậu và Tống Dục, từ lớp tám cậu ta đã biết Tống Dục là anh của cậu.
Nhạc Tri Thời thấy hơi thấp thỏm, kéo cái ghế trong ký túc ra.
Cậu mặc áo bông thật dày, lúc ngồi xuống, tất cả bông bị ép lại như một quả bóng bay xì hết hơi, đổ phịch xuống ghế.
Chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn phải cùng Tưởng Vũ Phàm mặt đối mặt nói thì mới đủ trịnh trọng.
Nhưng vừa thử tưởng tượng ra cảnh đó, cậu lại cảm thấy đối mặt với Tưởng Vũ Phàm khó tránh khỏi xấu hổ.
Lấy lòng tốt của Tưởng Vũ Phàm ra mà nói, cậu ta sẽ không nói mấy câu kiểu như “Hai người thật ghê tởm” linh tinh, nhưng nhất định sẽ mặt mày nhăn nhó với cậu, như vậy cũng đủ khiến Nhạc Tri Thời buồn rồi.
Thế là cậu thử thăm dò, mở khung chat với Tưởng Vũ Phàm trong wechat, nghĩ một đống lời thoại trong đầu, hết gõ gõ rồi lại xóa xóa, vừa muốn gửi đi vừa có chút do dự.
Cuối cùng cậu xóa hết, chỉ để lại hai câu.
[Nhạc Nhạc: Tớ có chuyện cần phải nói rõ ràng với cậu.]
[Nhạc Nhạc: Tớ thích Tống Dục, hơn nữa bọn tớ cũng đang hẹn hò rồi.
(Nếu cậu cảm thấy chuyện này quá kỳ cục, thì xin đừng nói ra với tớ.
À đúng rồi, tớ mua cuốn thịt nướng để trên bàn cho cậu đấy.)]
Gửi tin xong, Nhạc Tri Thời hơi hối hận, cậu cảm thấy chuyện này mà nói cùng với cuốn thịt nướng đúng là chả trịnh trọng tí nào.
Thế là cậu đặt tay lên màn hình, định bụng thu hồi tin nhắn.
Không ngờ điện thoại rung lên điên cuồng.
[Tưởng Vũ Phàm: !!!!!!!!!!!!!!]
[Tưởng Vũ Phàm: ???????????]
[Tưởng Vũ Phàm: Cậu nghiêm túc??!!]
[Tưởng Vũ Phàm: Cậu đang đùa tớ đúng không?]
Thôi toang, việc lớn thế là hỏng bét, cậu ta chắc chắn không chấp nhận được nên cảm thấy tam quan đều sụp đổ cả rồi.
Nhạc Tri Thời sợ hãi định nghĩ mấy câu giải thích, mới vừa gõ hai chữ đã bị làm cho hoảng.
[Tưởng Vũ Phàm: Nhất định không được đùa giỡn tớ! Cuối tháng trước tớ cược với chị gái một đôi AJ (Air Jordan), nói trong vòng một tháng bên cạnh tớ sẽ xuất hiện một đôi nam – nam.
Khả năng theo đuổi của Từ Lâm quá chậm, không đáng tin cậy, tớ còn tưởng là hết hy vọng rồi cơ! Hôm nay là ngày cá cược cuối cùng rồi, không ngờ còn có cậu!!!]
[Tưởng Vũ Phàm: Nhạc Nhạc, tớ yêu cậu quá đi, cậu chính là đôi AJ phiên bản giới hạn từ trên trời rơi xuống!!!!]