Trước lễ Giáng sinh, Tưởng Vũ Phàm thắng cược được một đôi AJ phiên bản giới hạn, cậu ta vui xỉu up xỉu down, đến chiều mới lôi được cái hồn về, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.
Nhạc Tri Thời… sao lại yêu đương với đàn anh Tống Dục chứ?!
Vì thế cậu ta kéo Nhạc Tri Thời ra sân thể dục tâm sự cả đêm, thay vì “uống rượu” thì mỗi người cầm một chai sữa chua vị đào vàng.
Tâm sự xong, Tưởng Vũ Phàm thở dài thườn thượt, nói với Nhạc Tri Thời: “Thảm quá, nhỡ đâu một ngày nào đấy hai người công khai, không biết bao nhiêu cô gái sẽ nát lòng nữa.”
Nhạc Tri Thời đang định đáp thì cậu ta kéo tay cậu, đứng dưới lầu ký túc xá nói: “Không được, hay là cậu đừng công khai, tớ sợ sẽ có thằng ngu nào đó mắng cậu mất.”
“Mắng tớ gì chứ?” Nhạc Tri Thời trừng mắt.
“Mấy thằng ngu thì cái gì mà chẳng mắng được.” Tưởng Vũ Phàm lắc đầu ghét bỏ, nắm bả vai Nhạc Tri Thời: “Chính là cái loại không biết sống cho tử tế, suốt ngày soi mói cuộc đời người khác, miệng mọc đầy người, ngứa mồm bép xép.”
“Không sao.” Nhạc Tri Thời nghĩ đến lời Lâm Dung từng nói: “Chúng ta không phải sống vì miệng lưỡi của người khác.”
Tưởng Vũ Phàm gật đầu: “Đứa nào nói linh tinh về cậu, tớ đánh đứa đó.”
“Không đến mức thế đâu.” Nhạc Tri Thời bị cậu ta khoác vai cười ngây ngô, vừa đi lên lầu vừa nghe lải nhải về đôi AJ mới mua đẹp thế nào, phối màu tuyệt đỉnh ra sao, ngốn mất bao nhiêu tiền.
Không khí mùa Giáng Sinh tràn ngập khắp nơi, các cửa hàng nhỏ trong trường bắt đầu gói hộp quà hình quả táo, trang trí cây anh đào và cây thông Noel bằng các loại thiệp chúc mừng, mũ Giáng sinh và những đôi tất đỏ.
Tiệm đồ ngọt được bao phủ bằng các loại bánh Giáng sinh nhiều tầng xinh đẹp trong tủ, vòng hoa rực rỡ sắc màu.
Ở quảng trường nhỏ có một cây thông Noel cao ba mét, được một chiếc xe tải chở đến.
Không biết nhóm sinh viên nào đang bắc thang, cầm chuông, hộp quà với ruy băng trang trí cho nó nữa.
Một quả cầu màu bạc rơi xuống, lăn thật nhiều vòng, cuối cùng lăn đến trước mũi chân Nhạc Tri Thời thì dừng lại.
Cậu ngồi xổm xuống, nhặt nó lên rồi bước về phía cây thông.
“Quả cầu của mọi người này.” Nhạc Tri Thời vươn tay, đưa cho bạn nữ đang đứng trên thang.
Cô ấy cúi đầu, vui mừng nói: “Ôi, cám ơn nhé!”
Có trận gió lạnh thổi qua, Nhạc Tri Thời kéo thấp mũ len màu trắng đang đội trên đầu, khuôn mặt rụt vào trong khăn quàng cổ, thấy dưới tán cây đặt một tấm áp phích, bên trên viết Merry Christmas và Kiss Now.
Cậu tò mò nhìn thêm vài lần, bạn học nữ khác đang treo ruy băng dưới tàng cây cạnh đó thấy thế bèn nhiệt tình giới thiệu: “Này bạn học, cậu có bạn gái không?”
Nhạc Tri Thời theo bản năng lắc đầu, nhìn về phía đối phương.
“Bạn trai cũng được.” Cô gái che miệng cười rộ lên, phất tay: “Đùa thôi, hay cậu xem qua sự kiện này đi.
Đêm mai là đêm Giáng sinh rồi, nếu đứng dưới tàng cây này hôn môi với người ấy rồi chụp ảnh lại, sẽ nhận được một món quà nhỏ đó nha.” Cô chỉ cái thùng lớn bên cạnh: “Siêu nhiều quà luôn.
Hơn nữa, chụp xong chúng tớ sẽ đăng hình lên mạng, cặp đôi nào nhận được nhiều lượt bình chọn nhất sẽ giành được giải thưởng lớn.”
Một bạn nữ khác lại bổ sung: “Phần thưởng rất đắt tiền!”
Nhạc Tri Thời khẽ wow, bạn học nữ cổ vũ: “Bạn bè cũng được, quan trọng là dám hôn nhau hahaha.”
Nhìn thấy dòng chữ “Phần thưởng đẹp đẽ quanh ta” và “Người yêu tốt nhất” trên áp phích, Nhạc Tri Thời hơi động lòng nhưng cảm thấy mấy hoạt động công khai kiểu này không có duyên với mình lắm.
“Muốn đến tham gia không, cậu đẹp trai vậy, làm gì có chuyện không có bạn gái chứ!”
Nhạc Tri Thời cười cười: “Ừ… Giờ người ấy không ở trong trường, chẳng biết có kịp trở về không.”
Cô gái tỏ ra đau lòng: “Quả nhiên hoa đẹp đều đã có chủ.” Nhưng cô rất nhanh thay đổi nét mặt, lấy một cái chuông nhỏ màu vàng từ trên cây xuống đưa cho Nhạc Tri Thời: “Thôi không sao, tớ tặng cậu món quà nhỏ trước, ai bảo cậu đẹp trai vậy chứ.”
“Cảm ơn.” Nhạc Tri Thời giơ hai tay nhận lấy, lắc lắc, cẩn thận cất vào trong túi: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, hy vọng bạn gái cậu sớm trở về cùng cậu đón Giáng sinh!”
Đối phương hễ mở miệng là nhắc ‘bạn gái’, làm cho Nhạc Tri Thời đi xa rồi vẫn còn thấy chóng mặt, cái danh xưng ‘bạn gái’ này ghép với hình tượng cao to đẹp trai của Tống Dục đúng là cực kỳ không ổn.
Cậu chậm rãi tản bộ, vừa đi vừa nhắn tin cho Tống Dục.
[Nhạc Nhạc: Anh ăn cơm chưa?]
Một giây sau, cậu lại gửi thêm tin khác.
[Nhạc Nhạc: Khi nào thì anh về?]
Tống Dục hiếm khi trả lời ngay, lúc ra ngoài làm việc anh luôn rất bận.
Nhạc Tri Thời thoát khỏi giao diện trò chuyện, lướt vòng bạn bè thì thấy Tần Ngạn đăng một bức ảnh bạn gái đang ăn cơm, chắc là anh ta ngồi đối diện chụp lại.
Bên dưới có rất nhiều bạn bè vào khen ngợi, bình luận.
Nhạc Tri Thời nhìn mà hâm mộ, điện thoại rung, cậu nhanh chóng mở lại giao diện trò chuyện.
[Vòng Bắc Cực: Chưa.
Ngày mai.]
Nhạc Tri Thời gửi cho anh một cái icon con chó đang chạy như điên.
[Nhạc Nhạc: Vậy em ra cổng đón anh.]
Hiện giờ Tống Dục không còn từ chối việc cậu đi đón anh nữa.
[Vòng Bắc Cực: Mặc ấm vào.]
Hôm sau nhiệt độ lại giảm, buổi chiều đi học còn nghe thấy có ai đó hô rằng tuyết rơi.
Nhạc Tri Thời nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời là một màu xám trắng, thật khó phân biệt.
“Hình như còn có cả mưa tuyết.” Tưởng Vũ Phàm xem dự báo thời tiết trên di động: “Sao cảm giác như chỉ có mưa, mà không có tuyết vậy trời.”
“Có thể đến tối tuyết sẽ rơi.”
Đêm Giáng sinh có tuyết rơi mới hợp không khí.
Ôm tâm trạng háo hức chờ mong, lúc trên lớp lẫn giờ tự học Nhạc Tri Thời đều rất chuyên chú.
Chờ đến mười giờ rưỡi tối, cậu nhịn không được lại gửi cho anh một tin nhắn.
[Nhạc Nhạc: Bây giờ em có thể ra ngoài cổng lớn chờ anh được chưa? Anh sắp về đến nơi rồi đúng không?]
[Vòng Bắc Cực: Máy bay cất cánh muộn.
Bên ngoài lạnh lắm, đừng chờ anh.]
Đến mười một giờ bốn mươi lăm phút đêm, Nhạc Tri Thời buồn bã thất vọng rời khỏi phòng tự học.
Dự báo thời tiết và chuyến bay của Tống Dục đều không đáng tin như nhau, cái gọi là mưa tuyết không hề có nhưng mà rất lạnh, gió thổi suýt bay cả khăn choàng của cậu.
Những hạt nước nhỏ trong không khí, chỉ sợ đã đóng băng một nửa rồi bám vào da.
Cậu cô đơn lẻ bóng lượn quanh trong sân trường, bước tới bước lui không biết thế nào lại đi đến chỗ cây thông to đùng ngày hôm qua.
Hôm nay nó còn đẹp hơn, trên cây treo đầy những hộp quà và đồ trang trí, thật nhiều đèn nhấp nháy lung linh trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, ấm áp biết bao.
“Nhanh đến tham gia hoạt động nào các bạn ơi, đêm Giáng sinh sắp hết rồi! Qua mười hai giờ đêm là không có quà đâu! Còn năm phút nữa thôi.”
Dưới tán cây thông, nhiều đôi tình nhân ôm ấp hôn môi, có đôi thì ngại ngùng nhẹ nhàng thơm lên má, lại có đôi ôm cổ say đắm áp môi nhau nồng nàn.
Trong đó có một đôi là hai cô gái.
Nhạc Tri Thời không quen họ, chỉ thấy áo lông tình nhân họ mặc trên người rất đáng yêu.
Người tổ chức sự kiện cầm máy chụp ảnh mọi người, hô to: “Kiss Now!” Rồi hạnh phúc ấn nút.
Các đôi tình nhân đi qua đi lại, cười vui vẻ, ôm ấp, hôn môi, sau đó chiếc máy ảnh polaroid (máy ảnh lấy ngay) sẽ chụp ra những bức ảnh xinh đẹp nhất, kẹp lên nhánh cây.
Nhạc Tri Thời đứng cách xa mười mét, nơi mà những chiếc đèn nhấp nháy chiếu không tới, cậu ôm lòng tò mò về giải thưởng mà nhìn những con người đáng yêu kia, giống như một đứa nhỏ trên người không có một xu dính túi nhưng vẫn cố chấp canh giữ bên ngoài tủ kính của cửa hàng.
Cũng không biết đã đứng nhìn qua mấy phút, đến khi nghe thấy họ nói sự kiện sắp kết thúc, Nhạc Tri Thời mới sực tỉnh, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Trong ảnh có cây thông Noel lung linh rực rỡ cùng gương mặt hạnh phúc của hai đôi tình nhân.
Cậu gửi bức ảnh cho Tống Dục.
[Nhạc Nhạc: Nhìn này, sự kiện đêm Giáng sinh trong trường tổ chức đó.]
Từng chữ gõ ra rất bình thản, chẳng để lại chút vẻ ngưỡng mộ nào.
“Ấy, chẳng phải anh chàng đẹp trai nhặt quả cầu giúp tớ đây sao!”
Cô gái ngày hôm qua vẫn còn nhớ mặt cậu: “Cậu thay áo lông màu đỏ, nên vừa rồi tớ không nhận ra luôn ấy.” Cô chộp nhúm kẹo được gói bằng giấy bóng kính màu sắc rực rỡ, chạy đến nhét vào trong tay Nhạc Tri Thời: “Bọn tớ chuẩn bị kết thúc rồi, kẹo này tặng cho cậu.”
Cách đó không xa, một bạn nữ khác đang tháo những chùm đèn nhấp nháy xuống, cách khoảng không hô: “Bạn gái cậu chưa quay về à?”
Nhạc Tri Thời ngơ ngác à một tiếng, cầm kẹo gật đầu: “Mấy cậu có cần tớ tháo xuống giúp không?”
“Không cần đâu, xong ngay đây thôi.
Bạn gái không về cùng cậu tham gia hoạt động, giờ mà còn phải giúp chúng tớ làm việc nặng nhọc nữa thì thảm quá rồi.”
Nhạc Tri Thời nói không sao, nhét kẹo vào túi áo rồi lấy một viên màu hồng, bóc vỏ cho vào miệng, là vị vải.
Cậu đứng nhìn cây thông bị tháo dần những món đồ trang trí, ánh đèn vàng cũng vụt tắt, giống như phép thuật đã biến mất.
Trong đêm đen có hạt tuyết nhỏ bay lất phất khó lòng nhìn thấy, xuất hiện không đúng lúc tí nào, thật chậm rãi.
Cây thông bị dọn sạch, chẳng mấy chốc sẽ bị ném lên thùng sau xe tải.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Nhạc Tri Thời hốt hoảng tìm hồi lâu mới thấy, lúc móc máy ra làm rơi mấy viên kẹo.
Cậu nhấn nút, nghe giọng Tống Dục truyền bên tai.
“Này cậu bé mặc áo lông màu đỏ, nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi ư?”
Nhạc Tri Thời ngơ ngác, không nói câu nào, chỉ nhìn trái nhìn phải.
Thình lình, một bàn tay đặt trên chiếc mũ len màu trắng cậu đang đội trên đầu, vò vò.
Điện thoại cậu đang áp bên tai bị lấy mất, giọng nói đáng lẽ phải truyền từ sóng điện thoại giờ lại vang vọng trong màn đêm rét lạnh, biến thành chân thực gần kề.
“Vậy bạn trai của em phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Tri Thời quay đầu, lúc nhìn rõ người đứng trước mặt thì mắt trừng to, một hạt tuyết li ti rơi xuống đậu trên hàng mi cong dài mềm mại của cậu.
Tống Dục nhìn thoáng qua xe tải đang chạy về phía xa, cùng đoàn người của sự kiện rời đi sau khi kết thúc công việc.
Rồi ánh mắt anh quay về điện thoại trên tay Nhạc Tri Thời: “Chỉ mải nhận kẹo của người ta, anh nhắn tin còn không thèm trả lời.”
Màn hình màu đen sáng lên, bên trên hiển thị hai tin nhắn wechat Tống Dục gửi đến.
[Vòng Bắc Cực: Ở yên chỗ đó chờ anh.]
[Vòng Bắc Cực: Quay đầu lại.]
Trên mặt anh tỏ vẻ khó hiểu, giơ điện thoại Nhạc Tri Thời lên xem: “Em đổi biệt danh wechat của anh từ bao giờ thế? Sao lại đổi thành như vậy?”
Nhạc Tri Thời kiễng chân lấy lại di động: “Lần trước lúc ở nhà, anh giận dỗi chạy lên tầng xem phim phóng sự, em biết bộ phim anh xem là Vòng Bắc Cực.” Cậu nhét điện thoại lại vào túi: “Hơn nữa cái biệt danh này cũng rất hợp với tính cách của anh, mọi người đều công nhận.”
Tống Dục không thừa nhận, nhưng anh cũng không giận cậu dùng Bắc Cực lạnh băng để đặt biệt danh cho mình.
Nhạc Tri Thời nhanh chóng đổi đề tài, hỏi anh sao tự nhiên lại đến đây.
“Đây là niềm vui bất ngờ.”
“Có mà anh lừa em đấy.” Nhạc Tri Thời tóm được trọng điểm nhưng không vạch trần mà chỉ nắm tay Tống Dục.
Không phải cầm cổ tay như trước đây nữa, lần này cậu nắm bàn tay anh, hơi tiếc nuối kéo anh rời đi: “Sớm thêm tí nữa thì tốt, vừa nãy ở đây tổ chức sự kiện đón đêm Giáng sinh, còn được cả quà nữa.”
Nhưng ngay sau đó, cậu tự thuyết phục mình: “Chỉ là dù anh có ở đây thì chúng ta cũng không tham gia được.”
“Tại sao?” Tống Dục hỏi.
Nhạc Tri Thời định nói rằng tham gia hoạt động ở sự kiện phải hôn môi, còn phải chụp ảnh đăng lên.
Đúng lúc nhìn thấy có bông tuyết nhỏ rơi trên mũi Tống Dục, thế là cậu bị nó thu hút, đưa tay sờ sờ.
Bông tuyết lập tức tan ra.
Cậu ngốc nghếch giải thích: “Chúng ta không thể tham gia, vì phải đứng ở chỗ cây thông hôn môi, bọn họ hô to Kiss Now, sau đó chụp lại một bức ảnh, cuối cùng chọn ra cặp đôi có bức ảnh ấn tượng nhất.”
Tống Dục lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cậu, anh nghe Nhạc Tri Thời miêu tả lại một cách sinh động, còn bắt chước hô cả khẩu hiệu, thật đáng yêu.
Giải thích xong, cậu bỗng nhiên nhớ ra thời gian: “À, đến giờ rồi.”
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, cười với anh: “Giáng sinh vui vẻ!”
“Cây thông Noel vừa nãy đẹp cực kỳ luôn, ảnh mọi người chụp cũng rất đẹp, tiếc là anh không tận mắt nhìn thấy.”
Tống Dục cũng dịu dàng tình cảm chúc lại một câu tương tự, sau đó không kiêng kỵ quá nhiều mà dắt tay Nhạc Tri Thời, nhẹ nhàng bày tỏ sự tiếc nuối: “Đáng lẽ anh phải bảo lái xe chạy nhanh thêm chút nữa.”
Anh không rõ cậu có muốn tham gia hay không, có muốn hôn môi công khai hay không.
Nhưng anh rất tình nguyện tham gia.
Dựa theo đoạn trò chuyện, Nhạc Tri Thời cho rằng Tống Dục rất muốn nhìn cây thông kia, nên mới tiếc nuối.
Cậu nghĩ tới điều gì đó nên kéo Tống Dục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một hàng cây bách sau tòa nhà.
Nhạc Tri Thời chọn một cái cây đẹp nhất, sau đó lôi anh qua.
“Chúng ta có thể coi nó là cây thông Noel.” Nhạc Tri Thời bước đến, giẫm chân lên nhánh cây tùng phát ra âm thanh giòn tan.
Cậu lấy từ trong ba lô ra một vật nhỏ, bận rộn chuẩn bị tầm một phút, sau đó quay người, động tác cũng thật đáng yêu, giới thiệu: “Nhìn nè!”
Tống Dục nhìn theo tay cậu, thấy một cái chuông nhỏ màu vàng kim đang đung đưa trong gió lạnh.
Bị cậu chọc cười, anh bước qua, không khách sáo bình luận một câu: “Cây thông Noel này cũng đơn điệu quá rồi.”
Nhạc Tri Thời không giận còn quay đầu dòm, ý cười cũng dần vơi: “Hình như đúng thế thật.”
Tống Dục nâng tay, xoa gò má lành lạnh của cậu, khẽ nói: “Sao tự nhiên em ngoan thế? Nói cái gì thì là cái đó, không cãi lại.” Rồi bổ sung một câu chẳng hề ăn nhập: “Thật nhớ em.”
Trong bóng đêm, những chồi non trên cành cây bách tỏa ra hương thơm, tuyết và đất lạnh quyện với mùi vị mùa đông trong không khí làm nhạt bớt mùi hương dễ ngửi trên người Tống Dục.
Anh không dùng nước hoa, điều này Nhạc Tri Thời rõ hơn ai hết, nhưng cậu không hề biết, lý do anh không bao giờ dùng nước hoa là vì sợ ảnh hưởng đến bệnh hen suyễn của cậu.
Có rất nhiều thứ, Tống Dục nói bỏ là bỏ, nói giấu là giấu.
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt đẹp trai này, rất có dáng vẻ cần được hôn môi.
“Em cũng rất nhớ anh.”
Sau đó cậu nhanh chóng giải thích cho việc không cãi lại vừa nãy: “Đúng là hơi đơn điệu thật, nếu như có thêm đèn nháy thì tốt, ít nhất em có thể nhìn rõ mặt anh.”
Tống Dục ôm Nhạc Tri Thời vào lòng, anh mặc chiếc áo lông màu đen cậu chọn lúc rời nhà, một tay đặt trên lưng cậu, tay còn lại lục tìm trong túi: “Vừa hay anh có đây.”
Anh rút ra một que gì đó dài mảnh, sau đó lấy bật lửa, tách một tiếng, ngọn lửa nhảy ra, lập lòe trong ba giây.
Sau đó, vật trong tay anh lấp lánh thứ ánh sáng chói chang.
Lúc này Nhạc Tri Thời mới biết, hóa ra anh giấu một que pháo hoa.
Tiếng lửa lách tách nho nhỏ và mùi thuốc pháo lởn vởn xung quanh, pháo hoa tỏa ra sắc vàng rực rỡ như một ngôi sao băng sẵn lòng vì anh mà rơi xuống, lưu lại trên tay.
Chùm sáng tỏa ra như một bông hoa, hắt lên gương mặt Nhạc Tri Thời, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp ấy càng trở nên rực rỡ.
“Bây giờ cây thông Noel đã lộng lẫy xa hoa hơn rồi này.”
“Thế mà đủ à?” Tống Dục vì từ “xa hoa” cậu nói mà cảm thấy nghi ngờ, giơ pháo hoa trong tay lên cao hơn một chút.
Nhạc Tri Thời gật đầu, hai tay ôm lấy eo anh, nói bằng giọng đầy thỏa mãn: “Có pháo hoa của anh và chuông nhỏ của em, tốt hơn cái cây kia nhiều, vì chúng chỉ thuộc về hai người chúng ta.”
“Nếu đã như vậy…”
Đứng dưới cây thông Noel có một không hai này, Tống Dục cúi đầu ghé sát Nhạc Tri Thời.
“Kiss now.” Anh thấp giọng hô xong thì hôn lên đôi môi mềm mại của Nhạc Tri Thời.
Bông hoa lửa được giơ lên đúng khoảnh khắc hai người chạm môi nhau, lặng lẽ nở rộ, chiếu sáng một bên sườn mặt, tựa một lớp màn che lấp lánh, ảo mộng.
Tuyết lạnh rơi xuống, nhưng nhiệt độ lại tăng lên, bọn họ trao nhau nụ hôn nồng nàn hương vải.
Ánh đèn vàng trong phòng ngủ như làm đêm Giáng sinh cứ thế vĩnh viễn kéo dài, cũng nơi ấy Tống Dục và Nhạc Tri Thời tặng cho đối phương chính bản thân mình.
Bọn họ “mở quà”, tham lam chiếm lấy.
Mồ hôi và sự kích tình là công cụ sưởi ấm tốt nhất trong những đêm tuyết rơi lạnh giá.
Yêu và muốn được yêu, sau khi hiến dâng cho nhau thì cả hai cùng vùi đầu vào gối, mơ giấc mộng đẹp nhất trần đời.
Trong ái tình cuồng nhiệt, Nhạc Tri Thời rơi vào mâu thuẫn.
Cậu muốn mọi người xóa bỏ thành kiến về vẻ ngoài lạnh như băng của Tống Dục, đồng thời lại muốn giữ khía cạnh nhiệt tình như lửa của anh cho riêng mình.
Sự dịu dàng trong đôi mắt, sự cưng chiều nâng niu trong từng cái vuốt ve, dáng vẻ lơ đãng đáng yêu, luôn luôn chuẩn bị sẵn cho cậu một cái ôm đầy ắp cảm giác an toàn.
Còn có dáng vẻ nhăn mày và tiếng thở dốc của anh khi ở trên giường.
Tháo chuông nhỏ xuống, pháo hoa cũng tan rồi, cây thông Noel đặc biệt của hai người lập tức biến thành một cây bách bình thường vừa cứng vừa lạnh, sừng sững giữa trời đông giá rét.
Giống như Tống Dục vậy, thời khắc rực rỡ ấm áp của anh chỉ thuộc về mỗi Nhạc Tri Thời.
Đêm hôm trước triền miên quá độ, hôm sau Tống Dục còn quấn lấy không cho cậu rời giường, hại cậu báo thức kêu rồi còn không cẩn thận ngủ quên, tí nữa thì lỡ mất tiết chuyên ngành lúc chín giờ năm mươi phút sáng.
Cũng may cuối cùng Nhạc Tri Thời vội vàng đến kịp, không bị thầy Lệ nghiêm khắc nhất khoa nặng nề trách mắng vào đúng ngày Giáng sinh.
Cậu vào lớp, ngồi bên cạnh Thẩm Mật.
Suốt cả tiết, điện thoại của người kia rung lên không ngừng, cuối cùng cậu ta hơi lúng túng chuyển điện di động sang chế độ không làm phiền.
Nhạc Tri Thời cầm bút chống cằm, lâu lâu lại liếc nhìn Thẩm Mật.
Cuối cùng một phút trước khi hết giờ, cậu không nhịn được nữa, nói nhỏ: “Thẩm Mật, tớ có chuyện này muốn hỏi.”
Trầm Mật lúc nào cũng kiên nhẫn với cậu, vừa cất laptop vừa cười nhìn Nhạc Tri Thời: “Hỏi đi.”
Được cho phép, giọng cậu càng nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe thấy, hỏi: “Từ Lâm thực sự đang theo đuổi cậu à?”
Khoảnh khắc giảng viên bước ra khỏi lớp, ở hàng cuối lớp học phát ra tiếng hỏi ngược lại, hét lên to hết biết.
“Ai nói cậu ta đang theo đuổi tớ?!!”
Lúc ra khỏi phòng học ai cũng nhìn bọn họ, Nhạc Tri Thời cảm thấy phản ứng của Thẩm Mật đúng là thu hút sự chú ý của người khác.
Cậu vừa ra ngoài, đi dọc theo hành lang vừa giải thích cho sự tò mò của mình, tiện thể bán đứng Tưởng Vũ Phàm: “Tớ cũng là nghe nói thôi… thì là… Uầy, lúc trước Từ Lâm có nói cậu ta thích một anh đẹp trai cao to, rạng ngời ánh mặt trời thích tập thể thao còn gì, hai người các cậu thực sự không…”
“Không có.” Thẩm Mật dùng tốc độ ánh sáng chối bỏ: “Tớ không thích cậu ta tí nào hết.”
Nhạc Tri Thời trừng mắt: “Tớ có hỏi cậu thích cậu ta hay không đâu?”
Cậu làm gì mà chối nhanh vậy.
“Nói tóm lại…” Thẩm Mật ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía trước, bỗng nhiên phát hiện một đám người đang vây quanh bảng thông báo cuối hành lang.
Trước kia bức tường đó được khoa Luật dùng làm chỗ thông báo một số tin tức quan trọng, điểm thi, sắp xếp kỳ nghỉ hoặc kết quả tuyển sinh.
“Là thông báo về việc phân nhóm tòa án giả định mới à?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Không phải, cái đấy tuần trước đã thông báo rồi.
Sao lắm người xem thế nhỉ?” Thẩm Mật cảm thấy kỳ lạ nên bước qua xem, dáng người cậu ta cao, đứng sau thò đầu vào là có thể nhìn thấy.
Nhạc Tri Thời cũng đi đến, phát hiện sắc mặt Thẩm Mật thay đổi, có chút cứng đờ.
Cậu mịt mù quay sang nhìn bảng thông báo trên tường.
Ở giữa khe hở của những cái đầu lúc nhúc, cậu nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều tờ giấy A, tầng tầng lớp lớp dán khắp mặt tường, bên trên còn có chi chít các dòng chữ màu đỏ hút mắt: “Đồng tính yêu nhau”, “Anh em loạn luân”, dán kèm theo đó là mấy bức ảnh chụp.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra một bức trong đó, chính là hình ảnh tối hôm qua Nhạc Tri Thời và Tống Dục đứng dưới hàng cây bách hôn môi, ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa che chắn một nửa khuôn mặt bọn họ, nhưng Nhạc Tri Thời rất nhạy cảm nhận ra ngay quần áo mình mặc, chiếc áo khoác màu đỏ, vừa nhìn đã biết.
Những bức ảnh khác chụp lúc hai người nắm tay nhau hoặc ôm eo này nọ, động tác mờ ảo không rõ, nhưng mặt lại chụp rất rõ ràng.
Tất cả những người vây xem đều đang chỉ trỏ thảo luận.
“Chà, tiêu đề hấp dẫn thế!”
“Thực sự là đồng tính à? Lại còn là anh em?”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bức ảnh hôn nhau này chụp đỉnh thật, tôi xem mà cũng muốn hôn đây này…”
“Nói gì thì nói, rõ ràng là xâm phạm quyền riêng tư.”
“Douma! Đây chắc chắn là người bên khoa đo vẽ bản đồ mà! Bạn cùng phòng tôi còn thích thầm cậu ấy đó!”
“Chúc mừng bạn cùng phòng của cậu nha hahaha, trai đẹp họ dành cho nhau hết rồi.”
“Chán thiệt chớ, yêu đương cái kiểu gì thế? Học Luật mà làm loại chuyện này, mà đúng là chẳng chuyên nghiệp chút nào cả.”
“Nhưng mà… đây không phải là cậu bạn siêu nổi tiếng trong khoa mình sao? Cái cậu con lai rất là đẹp trai ấy…”
“À nhớ ra rồi, là người khoa Luật lần trước đoạt giải nhất trong cuộc thi biểu diễn thời trang, cậu ấy đáng yêu cực.”
“Khó trách chủ đề cuối cùng có cầu vồng, nhưng mà trong khoa mình người như thế cũng không ít nhỉ? Không cần thư cảnh báo của luật sư đâu.”
Thẩm Mật thấp giọng chửi tục, muốn nổi xung nhưng cố nhịn xuống.
Thấy mặt Nhạc Tri Thời không có cảm xúc gì, trong lòng hơi lo lắng, định trước hết nói gì đó rồi kéo đám người này ra, ít nhất cũng phải gỡ hết đống giấy này xuống.
Ai ngờ Nhạc Tri Thời lại tự mình mở miệng.
“Ngại quá, phiền nhường chỗ một chút.”
Đám người vây quanh nghe thế thì quay đầu, thấy người trong ảnh thì ít nhiều cũng bị dọa sợ, vội vàng tránh đường.
Nhạc Tri Thời bình tĩnh khác thường, tiến đến xé hết đống giấy A xuống, cầm trong tay.
Những người xung quay bắt đầu nhỏ giọng thì thào: “Đúng là cậu ta ư…”
“Đụ mé, thực sự loạn luân à?”
“Anh ấy không phải anh trai tôi, chúng tôi trước giờ không có quan hệ huyết thống, cũng không có quan hệ luật pháp, chỉ là một đôi yêu nhau bình thường thôi.”
Nhạc Tri Thời quay lưng về phía bọn họ, cậu bóc hết giấy xuống, sau đó quay mặt lại đối diện đám đông.
Biểu cảm cậu đơn thuần, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói thì vô cùng thẳng thắn.
“Đồng tính yêu nhau là phạm pháp à?”