Vương Tiểu Nhiễm trợn mắt há mồm, mãi không thốt nên lời.
"Anh, anh là..."
"Suỵt..." Thẩm Phù Bạch ra hiệu cho cô im lặng, dung mạo thật sự còn trắng trẻo, xinh đẹp hơn cả trên mạng.
Kéo rèm lại, hành lang tầng Ba hắt vào những chùm sáng lờ mờ.
Thẩm Phù Bạch cười mỉm, mơ hồ còn có thể thấy hai chiếc răng nanh nhọn nhọn, cuốn hút tựa chàng ma-cà-rồng ẩn náu trong lâu đài cổ u ám: "Giúp tôi một việc."
Vương Tiểu Nhiễm mất hồn mất vía: "Được, được ạ..."
"Thôi vậy." Thấy cô như thế, Thẩm Phù Bạch bỗng đổi ý, "Vẫn nên để tôi làm thì hơn, em tìm chỗ nào đó trốn đi."
Vương Tiểu Nhiễm không hiểu lắm.
Nhưng vì thần tượng, cô cứ nghe theo thôi.
Sau khi Vương Tiểu Nhiễm lơ mơ nấp sau chỗ khó thấy nhất của tấm rèm, Thẩm Phù Bạch mới xoay người, mở cửa ban công phòng bác sĩ J ra.
Y lấy áo blouse treo trên móc, khoác lên người mình.
Y sẽ giả mạo bác sĩ J lừa lấy đơn thuốc.
Lúc đầu y định giao việc này cho Vương Tiểu Nhiễm, nhưng một là do áo không vừa người cô, hai là kỹ năng diễn xuất của cô rất không ổn, dễ khiến kẻ khác nghi ngờ.
Thẩm Phù Bạch bất đắc dĩ phải thân chinh ra trận.
Nhưng bản thân y cũng có một nhược điểm rất lớn.
Đó là độ nổi tiếng của mặt y quá cao, xác suất bị người khác nhận ra là rất lớn.
Chỉ mong rằng y vẫn chưa nổi đến mức nhà nhà đều biết.
Thẩm Phù Bạch cài nghiêm chỉnh từng nút áo, đút kính râm vào túi, rồi đeo khẩu trang lên.
-
Tầng Bốn.
Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm dùng tốc độ ánh sáng đọc một lượt các bảng tên treo trước dãy phòng làm việc.
Tạ Trì An nói bác sĩ J thường sẽ không ở yên trong phòng của mình, nhưng tối thiểu họ có thể biết rõ rằng anh ta chắc chắn có phòng làm việc, phần trăm xác suất gặp phải bác sĩ J trong phòng làm việc của chính anh ta cũng nhỉnh hơn nhiều.
Tạm thời chưa tìm thấy người, thì cứ chạy đi tìm văn phòng của anh ta trước.
Người có thể chạy, nhưng phòng làm việc thì không.
Nên mới có tình cảnh Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm căng mắt giữa đủ các loại bảng tên hòng tìm thấy ba chữ "bác sĩ J" như hiện tại.
Họ đã chia nhau tìm hết cả tầng Năm và tầng Sáu mà không thấy.
Việc kiểm tra tầng Bốn cũng hoàn tất, Quý Thanh Lâm tụ họp với Bạch Bất Nhiễm, thấy Quý Thanh Lâm lắc đầu là Bạch Bất Nhiễm hiểu ý, cậu nói với Tạ Trì An: "Tiểu Tạ, tầng này cũng không có."
Tạ Trì An đáp: "Xuống tầng dưới."
Bởi vì có xe lăn nên họ lựa chọn dùng thang máy.
Chờ thang máy đưa họ xuống tầng Ba thì thời gian họ cầm đơn thuốc đã qua phút.
Chỉ còn phút, hệ thống sẽ lại gân cổ làm lộ vị trí của họ.
Giờ phút này đã có người chơi phát giác ra có điều không đúng, bắt đầu lục tục rời khỏi khu Nội trú, trở lại khu Khám bệnh để sục sạo.
Dưới tình thế lửa sém lông mày, mặt ai cũng nôn nóng rõ ràng.
Tạ Trì An xem như bình tĩnh hơn cả cũng phải cau mày cả đoạn đường.
Giang Khoát thì ngủ cậu thì mù, bên cạnh còn có hai người với sức chiến đấu bằng không, một người nghe được nhưng không nói được, còn một người không nghe được lại chỉ biết nói oang oang.
Thần tiên có ngó xuống mà xem cũng chẳng cứu được cái tổ đội nát bét này.
-
Từng phút từng giây trôi qua không lưu tình, vừa bước vào tầng Ba, không cần nhiều lời, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm đã tự giác nhìn lướt qua các bảng tên.
Quý Thanh Lâm phụ trách phía Đông Nam, Bạch Bất Nhiễm phụ trách Tây Bắc, còn Tạ Trì An thì đi cùng Bạch Bất Nhiễm.
Phía Tây tầng Ba là khoa Da liễu, Bạch Bất Nhiễm chỉ vội vội vàng vàng tìm thứ cần tìm, không bận tâm tới Tạ Trì An.
Tạ Trì An có Tiểu Bạch dẫn đường, có thể tự tránh được các chướng ngại vật trên hành lang, không phiền đến ai cả.
Tạ Trì An vịn vào bàn tiếp tân đầu hành lang, bất chợt khuỷu tay cậu đụng phải thứ gì đó, có tiếng chai lọ rơi vỡ, sau đó có mùi thơm nồng nặc bốc lên, rất gay mũi.
Tạ Trì An sờ soạng một lúc mới cầm được cái lọ lên, cậu nghé mũi vào ngửi.
Một mùi hương không biết tên sộc vào mũi cậu, loáng thoáng nhận ra có cả mùi cồn.
Rất giống loại nước hoa rẻ tiền hai mươi đồng một lọ.
Sao tự nhiên quầy tiếp tân lại xuất hiện lọ nước hoa này?
Trong tình huống bình thường, một khi địa hình tồn tại loại vật phẩm bất thường như này thì khá chắc là đạo cụ Trò chơi rồi.
Cứ lo trước khỏi họa, Tạ Trì An cầm lọ nước hoa này đi.
Cậu vừa xong thì nghe thấy tiếng vỗ tay của Quý Thanh Lâm ở cách đó khá xa.
Bên Quý Thanh Lâm có biến.
Tạ Trì An lập tức lên tiếng: "Tiểu Bạch, dẫn Bạch Bất Nhiễm về đây."
Cậu buông dây thừng ra, Tiểu Bạch nhanh nhẹn vọt đi, chạy đến bên chân Bạch Bất Nhiễm - hoàn toàn không nghe thấy tiếng vỗ tay - mà cắn ống quần cjau ta.
"Tiểu Bạch à?" Bạch Bất Nhiễm sững sờ nhưng mau chóng phản ứng kịp.
Ba người họ trước đó đã giao kèo với nhau rồi, nếu Quý Thanh Lâm phát hiện có điều gì bất thường thì vỗ tay, Tạ Trì An nghe được sẽ để Tiểu Bạch nhắc nhở Bạch Bất Nhiễm, tất cả sẽ tập hợp lại một chỗ.
Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, Tiểu Bạch tung tăng chạy về phía Tạ Trì An, còn chủ động gặm đầu còn lại của dây thừng đặt vào tay cậu.
Hai người rảo bước đến khoa Huyết học, thấy Quý Thanh Lâm đang đứng trước một gian phòng đóng cửa.
Anh chỉ vào bảng tên treo ngay tên cánh cửa đó.
Bạch Bất Nhiễm tiến lên nhìn: "Bác sĩ J...!A, tìm thấy rồi!"
Quý Thanh Lâm thử gõ cửa, vốn tưởng rằng sẽ chẳng có người nào trong phòng, ai ngờ chỉ mới qua hai giây, cửa đã bật mở.
Mà người làm ra hành động đó là một thanh niên mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang và găng tay trắng tinh.
Đây rõ ràng là cách ăn mặc tiêu chuẩn của bác sĩ, lại còn xuất hiện trong văn phòng của bác sĩ J trong văn phòng, vậy chắc hẳn là bác sĩ J không sai rồi.
Chỉ có điều, đôi mắt của y quá đẹp.
Đến bây giờ ngay cả NPC cũng được chăm chút diện mạo thế sao?
-
"Xin chào các quý ông, mọi người cần giúp gì à?" Giọng của y rất bùi tai, nhưng cũng cực kỳ máy móc.
Bạch Bất Nhiễm hỏi: "Ừm, anh là bác sĩ J à?"
Thanh niên đáp: "Đúng vậy, là tôi đây.
Mời vào."
Chỉ có Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm theo y vào văn phòng.
Còn Giang Khoát vặt vờ trên xe lăn và Tạ Trì An ở lại bên ngoài.
"Là thế này, bác sĩ J à, chúng tôi cần anh kê đơn thuốc." Mấy câu có khẩu hình đơn giản Bạch Bất Nhiễm vẫn hiểu, vội bảo Quý Thanh Lâm, "Tiểu Thanh, lấy đơn thuốc ra đây đi."
Quý Thanh Lâm hơi ngần ngờ, cuối cùng vẫn giao đơn thuốc cho thanh niên kia.
Y cầm lấy, biểu cảm thay đổi chớp nhoáng, nhưng chiếc khẩu trang to đùng đã che giấu bằng sạch.
Y giả bộ cầm bút lên: "Kê đơn bệnh gì?"
Bạch Bất Nhiễm nhìn về phía ngoài cửa.
Tạ Trì An chỉ Giang Khoát: "Hội chứng Klein - hội chứng người đẹp ngủ."
Bây giờ, chiến lực là thứ cần thiết nhất đối với họ, Giang Khoát cứ ngủ miết quả thật rất rắc rối.
Về tình về lý, Giang Khoát đều nên là người đầu tiên được chữa trị.
"Được." Thanh niên di di bút máy, nhìn như thể đang viết gì đó, kì thực trong đầu y đang tự hỏi phải thoát thân thế nào.
Người ngồi trên xe lăn bên ngoài kia có vẻ đã ngất, người còn lại rõ ràng mắc bệnh bạch tạng, lại mù, không cần quá lo lắng.
Tương đối khó đối phó chính là hai người đang đứng lù lù trong phòng đây này.
Chẳng chờ y nghĩ xong, Bạch Bất Nhiễm đã bật thốt: "Tôi nhìn anh thấy quen lắm nhé."
Tay cầm bút của Thẩm Phù Bạch khựng lại.
"À! Nhớ ra rồi!" Bạch Bất Nhiễm vỗ trán cái "đốp", "Không phải anh chính là đại minh tinh nhà XXX đó sao? Thẩm Phù Bạch!"
Ngũ quan của Thẩm Phù Bạch cực kỳ tinh xảo, chỉ cần một đôi mắt cũng có thể nắm chắc bị định danh tới tám, chín phần mười.
Giờ y còn đeo thêm khẩu trang khiến đôi mắt ấy càng trở nên nổi bật xuất chúng.
Nhưng đành chịu, y cosplay bác sĩ mà, đâu thể cứ đeo mãi cặp kính râm to cộ kia.
Bạch Bất Nhiễm vừa lên tiếng, ba người khác đồng thời đề cao cảnh giác.
Đôi mắt phong tình của Thẩm Phù Bạch sầm lại, y cầm đơn thuốc dùng sức huých mạnh Quý Thanh Lâm, tông cửa xông ra.
Quý Thanh Lâm ngã vào cạnh bàn làm việc, ôm vai cau mày.
Bạch Bất Nhiễm lập tức hét lên: "Tiểu Tạ, cẩn thận đừng để y chạy mất!"
Cùng lúc đó, hệ thống lên tiếng: "Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khoa Huyết học."
-
Tầm nhìn của Tạ Trì An tối thui, cậu vừa nghe thấy tiếng thông báo, vừa nghe Bạch Bất Nhiễm hò hét, lại có tiếng gió tụ hết về chỗ này.
Cậu mau chóng đánh giá đại khái phương hướng của kẻ đó, rồi lập tức ra tay công kích.
Thẩm Phù Bạch nghe thấy động tĩnh, vừa xoay đầu bèn thấy cậu thiếu niên mắc bệnh bạch tạng có ngoại hình cực kỳ xuất sắc kia đang định tặng mình một đấm, y lập tức dậm chân lách người né tránh.
Một kích thất bại, Tạ Trì An lại cấp tốc đánh giá vị trí của kẻ kia rồi công kích liên hoàn, Thẩm Phù Bạch cũng phản ứng nhanh bất ngờ, quét đất, bật người, né thành công lần thứ hai.
Thẩm Phù Bạch lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc trắng và đôi đồng tử ảm đạm của cậu.
Y đã biết chắc rằng thị giác thiếu niên này không chỉ kém, mà là hoàn toàn nhìn không thấy gì.
Bởi vì tuy quỹ tích đối phương ra chiêu về phía y là tương đối chính xác, nhưng cơ bản vẫn lệch khoảng độ.
Y trải qua trận chiến này không mấy khó khăn, dù sao y cũng tốt nghiệp khoa múa truyền thống, kể cả vũ đạo có độ khó cao cũng có thể "hạ bút thành văn", kỹ xảo phong phú, đa dạng, chỉ tránh né một đứa bé mù quả thật là không đáng kể.
Sau khi né hết đợt tấn công tiếp theo của Tạ Trì An, Thẩm Phù Bạch quả quyết quay người chạy đi, chạy thẳng đến cuối hành lang thì kéo tay Vương Tiểu Nhiễm lấp ló sau rèm cửa, cả hai vọt xuống tầng.
Tạ Trì An đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo, cũng không cách nào đuổi theo.
-
Thẩm Phù Bạch nắm tay Vương Tiểu Nhiễm phi xuống tầng Một, vừa xuống đến nơi thì đụng ngay phải một người đàn ông mặc quần áo bình thường, dáng vẻ đoan chính, không có gì đặc biệt.
Người chơi à?
Thẩm Phù Bạch cầm đơn thuốc trong tay càng thêm cảnh giác.
Ai ngờ khi đối phương nhìn thấy y lại kinh ngạc thốt lên: "Anh là ai? Sao lại mặc áo khoác của tôi?"
Thẩm Phù Bạch mím môi: "Anh là..." chính y còn vừa giả mạo NPC, sao dám tin người này.
Bác sĩ J thế mà lại không mặc áo blouse?
Mặc dù áo khoác của anh ta còn đang bị Thẩm Phù Bạch mặc lên người...
"Xin phép tự giới thiệu, tôi là bác sĩ J.
Đây là thẻ công tác của tôi." Bác sĩ J chỉ vào bao thẻ đeo trên cổ, ngoài một tấm ảnh thẻ giống khuôn mặt anh ta như đúc thì còn có ba chữ "bác sĩ J" chói lọi nằm trong phần họ và tên.
Là NPC thật.
"Anh có đơn thuốc phải không." Bác sĩ J nói, "Cần tôi điền sao? Đây là cũng là nghĩa vụ của tôi mà."
Thẩm Phù Bạch đưa đơn cho anh.
Bác sĩ J cầm bút ở bàn tiếp tân, "Xin hỏi anh muốn tôi kê đơn chữa bệnh gì?"
Thẩm Phù Bạch trả lời không hề do dự: "Bệnh tim."
Khoảnh khắc đó, Vương Tiểu Nhiễm kinh ngạc đến mức hai mắt mở lớn.
Idol của cô không cứu bản thân, mà chọn...!cứu cô ư?!
Thẩm Phù Bạch thấy ánh mắt không dám tin của Vương Tiểu Nhiễm thì cũng cười, đuôi mắt cong cong khiến khuôn mặt y càng thêm diễm lệ: "Mặc dù cái công ty chết bầm kia thiết lập đủ loại hình tượng giả dối cho tôi, nhưng may mà vụ "sủng fan" cũng là thật.
Bệnh của tôi không có gì đáng ngại cả đâu, chữa cho em trước nhé."
Thẩm Phù Bạch rất ư là phiền lòng với những hành động quá khích, xâm phạm đời tư của fan cuồng.
nhưng đối với những fan yêu mến y một cách lý trí, y cũng sẽ đáp lại với lòng biết ơn chân thành nhất.
Mắt Vương Tiểu Nhiễm đỏ lên vì cảm động, bụm miệng rơi nước mắt.
Ngay lúc đó, cô đã biết, cô không có hâm mộ lầm người!
-
Tầng Ba.
Dù có Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm gánh độ may mắn đến còng cả lưng cũng không thể kéo nổi nhân phẩm bại hoại của cặp đôi Tạ Trì An - Giang Khoát.
Biết ngay mà, sao có thể may mắn vậy được, gặp bác sĩ J ở văn phòng thì lại là một kẻ giả mạo.
Tình cảnh của họ hiện tại rất không ổn.
Vì có xe lăn nên không thể đi thang bộ, mà chờ thang máy thì chắc chắn không thể rời tầng Ba này ngay được.
Bởi vì bận đi đường quyền với kẻ giả mạo mà mất đi cơ hội đào thoát tốt nhất, hiện giờ đã không ngừng có người ùa về khoa Huyết học ở tầng Ba này, mắt thấy đã sắp bao vây họ.
phút trước, có rất nhiều người đã tận mắt trông thấy nhóm người bọn họ cướp đơn thuốc, giá trị hận thù chỉ có tăng, không có giảm.
Cho dù hiện tại đơn thuốc thực sự không nằm trong tay họ, cũng sẽ chẳng ai tin.
Cứ như thế lâm vào hoàn cảnh bị lang hổ vây quanh từng lớp từng lớp, mà họ thì tay trói gà không chặt.
Chỉ nửa phút sau, nhìn đầu người lúc nhúc phủ kín hành lang, cắt ngang đường thoát, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm mới khắc sâu cái gì gọi là tuyệt vọng..