Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm đứng dựa lưng vào nhau, thủ hai bên xe lăn, còn Tạ Trì An đứng trước người Giang Khoát.
Từ cầu thang truyền đến tiếng chân dậm uỳnh uỳnh, tiếng cửa thang máy mở ra rất khẽ và tiếng người ùa về đây từ khắp hang cùng ngõ hẻm nơi bệnh viện.
Nhìn qua cũng phải tới mười mấy người, ngoài bốn đội lạ mặt thì còn hai gã to con từng bị Giang Khoát thó đơn thuốc.
"Xem như bắt được chúng mày rồi nhé!" Một trong hai gã lườm cháy mặt Giang Khoát đang nằm vật trên xe lăn, "Sao thế? Thằng oắt này lên cơn rồi à?"
Người phụ nữ ở đội kế bên lạnh giọng nạt: "Giao đơn thuốc ra đây!"
Ai nấy đều ngầm có ý định "tiên lễ hậu binh[]", bởi có tới mười mấy người ở đây lận, họ vừa phải bức bách nhóm Tạ Trì An đồng thời cũng phải dè chừng những người khác.
[] Nói trước, nói không được thì sẽ đấm.
Bạch Bất Nhiễm chẳng cần nghe cũng biết chúng đang nói gì, cậu siết lấy tay vịn xe lăn nhằm tăng thêm dũng cảm: "Chúng tôi không cầm đơn thuốc! Nó bị người khác lấy mất rồi, là người vừa mới chạy xuống cầu thang đó!"
Tên mặt sẹo từ tầng dưới đi lên lập tức hét: "Đừng có đùa, chúng tao vừa đi đường đó xong, làm gì có ai!"
Đó là bởi vì các anh đến sau Thẩm Phù Bạch! Quý Thanh Lâm rất muốn cự lại, nhưng chẳng thể nào lên tiếng.
Tên mặt sẹo vừa dứt lời, lòng kiên nhẫn của mọi người cũng thấy đáy, đã có kẻ nôn nóng ra tay đầu tiên.
Ba người Tạ Trì An, Quý Thanh Lâm, Bạch Bất Nhiễm tay không tấc sắt, có khả năng đơn thuốc đã bị giấu vào trong túi áo bệnh nhân.
Căn cứ vào lý thuyết chọn quả hồng mềm[] mà bóp, xét thấy Tạ Trì An trông yếu nhất, người đầu tiên bị tấn công chính là cậu.
[] Chỉ người yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Da mặt cảm nhận được một luồng gió vút tới, Tạ Trì An định tránh đi theo bản năng thì bỗng nhớ ra phía sau là Giang Khoát, bèn thay đổi động tác đột ngột, cứng đối cứng với kẻ đó.
Mất đi thị giác, thính giác của cậu càng thêm nhạy cảm, chỉ bằng bản năng chiến đấu của mình Tạ Trì An cũng có thể đối phó với tất cả những người bình thường chưa trải qua huấn luyện này.
Chỉ với một chiêu, kẻ tiên phong đã ôm bụng ngã vật xuống đất đầy khổ sở.
Tạ Trì An chắn trước Giang Khoát, không hề chùn bước.
Chính tình huống này đã đồng loạt bật mode chiến đấu của tất cả mọi người, chúng ồ ạt tiến lên.
Nghĩ kỹ thì, Trò chơi cũng ngầm cho phép người chơi đánh đấm lẫn nhau, không chết là được.
Nhưng một khi có kẻ nhăm nhe định dùng đạo cụ trong bệnh viện làm vũ khí, mà vật dụng đó chẳng có ảnh hưởng trực tiếp gì lên bệnh của đối phương thì sẽ không thể sử dụng được.
Tỉ như ngay lúc này, có kẻ mưu toan dùng giá truyền dịch đánh Tạ Trì An thì bị một lực lượng vô hình ngăn cản, gã đành phải quẳng nó đi, tiến lên vật lộn bằng tay không.
Tất cả mười mấy người này chỉ là người bình thường, số ít biết chút quyền cước, võ vẽ, nhưng chung quy tất cả đều không phải là đối thủ của Tạ Trì An.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm khó khăn cản lấy hai người, còn lại tất cả đều do một tay Tạ Trì An kìm chân.
Đánh nhau tay đôi, từng đấm thấu thịt.
Một cậu bé có khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt khép hờ mỏng manh, yếu ớt như tinh linh trong tuyết, ấy vậy mà sức chiến đấu ngang với một chiến binh hùng mạnh.
Nhưng rốt cục thì song quyền khó địch tứ thủ[], lại mất đi một loại giác quan, chỉ sau phút đánh đấm, người Tạ Trì An đã lục tục xuất hiện các miệng vết thương.
[] Hai tay khó địch lại bốn tay, ý chỉ sức của một người khó có thể địch lại cả một đám đông.
Ba người họ đứng thành một hình tam giác lấy xe lăn làm trực tâm, bảo vệ Giang Khoát không một kẽ hở.
Mà bên ngoài vòng bảo vệ ấy là một toán người ngã ngựa đổ đầy đất, số ít còn đứng được thì run rẩy không dám tới gần.
Chẳng kẻ nào còn cả gan coi thường thiếu niên khiếm thị này được nữa.
Đương lúc giằng co, một thanh niên tóc nhuộm xám xịt như bà nội bỗng nảy ra một ý, gã chắc mẩm đã biết cách để hạ gục đối thủ khó nhằn này.
Bình thường mọi người sẽ không dưng lại đi nghiên cứu về chứng bạch tạng, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng nghe tới.
Chỉ với bộ dạng này của Tạ Trì An, người sáng suốt đều nhìn ra ngay cậu mắc bệnh gì.
Đây là bọn chúng chỉ mới mập mờ nhận biết qua làn da trắng bất thường của cậu, nếu biết những nhược điểm chí mạng khác, e rằng chúng sẽ không thụ động, bó tay bó chân như lúc này.
Mà gã bỗng nhớ ra rằng, gã đã từng vô tình đọc được một tin tức, nói rằng thứ bệnh nhân bạch tạng sợ nhất...! chính là ánh Mặt Trời!
Nghĩ đến đây, tên tóc xám lập tức phi người đến bên cửa sổ, đột ngột hất tung rèm cửa ra.
Thoáng chốc, nắng mạnh xộc vào ngập phòng, độc địa loá mắt, cả đám người đã quen với hành lang tối mờ đều cảm thấy khó thể thích ứng.
-
Gần như ngay khi ánh sáng lan tới, da thịt nõn nà của Tạ Trì An xuất hiện những từng mảng bỏng nắng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, triệt để phá hủy hoàn toàn nét mỹ cảm vốn có, trở nên đáng sợ dữ tợn.
Phần da không được che chắn bị bỏng đau đớn.
Tạ Trì An tức khắc quay lưng lại, khuỵu người xuống đất, cố gắng giảm bớt bề mặt da thịt tiếp xúc với ánh nắng Mặt Trời.
Phần lưng dù phủ quần áo vẫn nóng sực bỏng tấy, như thể bị ném vào trong lò rèn lửa cháy hừng hực, đến hành động giơ chân nhấc tay đơn giản cậu cũng thấy gian nan.
Dẫu người mắc bệnh bạch tạng ở ngoài đời có thực sự bắt nắng thì cũng không nghiêm trọng tới mức này, cậu thành ra như vậy chẳng cần nghĩ cũng biết là do thiết lập chết tiệt của Trò chơi.
Tạ Trì An dựng cổ áo lên rồi cắn xuống, cật lực kiềm nén nỗi thống khổ này, bàn tay chống trên mặt sàn cuộn lại, siết chặt.
Vết bỏng càng ngày càng rõ rệt.
Hệt như một thiên thần bị đày vào Địa Ngục, chàng gãy mất đôi cánh, bị ánh sáng bài xích, từ nay đọa vào bóng tối vĩnh viễn.
Trong phút chốc ấy, cậu nhạy cảm bắt được một âm thanh rất nhẹ, có người nào đó cũng đang cố gắng quỳ xuống, sau đó là một đôi bàn tay choàng lấy vai cậu.
Cảm giác bỏng rẫy sau lưng đỡ hẳn.
Tạ Trì An chống một chân trên đất, cậu từ từ thả lỏng năm ngón tay che mắt thì phát hiện dường như mình đã có thể thấy ánh sáng lờ mờ.
Nhưng không hề rõ ràng.
Tất cả sự vật trong tầm mắt cậu đều bao phủ một sự mông lung kỳ bí, dáng hình mù mờ, như thể chúng đã trải qua một tầng lọc kính cũ kỹ, chất lượng kém nào đó.
Dẫu triệu chứng mù tạm thời biến mất, nhưng thị lực của cậu vẫn yếu vô cùng.
Tạ Trì An xoay đầu, đôi đồng tử nhạt màu run run lờ mờ bắt được một bóng lưng vĩ ngạn vừa kiên định vừa bất khuất đứng trước mặt cậu, thay cậu chắn lại toàn bộ ánh nắng kia.
Tạ Trì An cố gắng mở mắt thật to, muốn được thấy rõ bóng lưng ấy.
Vẫn không nhìn được.
Thật chướng mắt!
Cậu bực dọc nhắm mắt lại, ghét bỏ bộ dạng yếu đuối cần người bảo vệ này của mình.
Lại lẫn cả một cảm xúc mập mờ không tên.
-
Giang Khoát chắn trước người Tạ Trì An, đôi mắt phủ đầy sương giá trước nay chưa từng có.
Từng giây trôi qua, hắn vẫn luôn gồng mình gắng gượng chèo chống cơ thể sắp nhũn ra của mình, đè nén cơn buồn ngủ không ngừng thúc giục, về mặt sinh lý, hắn lúc nào cũng có thể ngủ mất, nhưng tâm trí hắn lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hắn cảm thấy có một sức mạnh nào đó buộc mình phải ngủ say, khiến ý thức hắn lâm vào hư vô.
Nhưng sau đó có một lường sức mạnh còn mạnh mẽ hơn ép hắn tỉnh lại, mà khi hắn tỉnh lại...!đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu niên quỳ gối trên sàn, đôi mắt bị che kín, dù phải hứng chịu nỗi đau thấu da thịt nhưng vẫn ẩn nhẫn, chịu đựng.
Hắn muốn được thấy cậu vùng lên dưới ánh Mặt Trời, vậy mà số mệnh lại ép cậu quỵ lụy trong Bóng Tối.
Giang Khoát hếch mũi giày, đá giá truyền dịch nằm lăn lóc lên rồi nắm ngang nó vào tay, hắn vung tay quét nửa vòng trong không trung.
Có kẻ tránh đi rồi mới biết rằng mục tiêu của giá truyền dịch kia không phải chúng, nó chỉ sượt qua họ, sau đó kéo rèm cửa về chỗ cũ.
Cả căn phòng trở lại với vẻ tối mờ như cũ.
Đám người lặng ngắt như tờ, đều bị hành động của Giang Khoát chấn nhiếp.
Kỳ lạ là, các vết bỏng nắng trải rộng trên thân thể Tạ Trì An lập tức biến mất, chỉ còn sót lại cảm giác nhẩm nhẩm đau.
Cậu chậm chạp chống người dậy, lại chậm chạp đứng lên.
Bốn người đấu với mười tám người, thoạt nhìn càng giống như thể bên bốn người kia đang chiếm thế thượng phong.
Giữa lúc khói thuốc súng nồng nặc, hệ thống đột ngột lên tiếng: "Đơn thuốc đã đổi mới lần thứ nhất.
Vị trí hiện tại: phòng Giải phẫu."
-
Đơn thuốc đổi mới rồi!
Nghĩa là đã có người khỏe mạnh đầu tiên ra lò.
Tên mặt sẹo vẫn còn ngờ vực dò hỏi: "Chúng mày thực sự không cầm đơn thuốc à?"
Cả bốn người đều không đáp, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Họ đang đứng đây trong sự chú ý của bao nhiêu con người, làm sao có thể là tổ đã đổi được thuốc cứu mạng kia được.
"Quần quật nửa ngày mà toi công!" Có kẻ bất mãn vô cùng, nhưng cũng chẳng dám trễ nải thêm nữa, tranh thủ thời gian nhao nhao đi tìm phòng phẫu thuật.
Nhưng phòng Giải phẫu trong bệnh viện không chỉ có một.
Đơn thuốc vừa đổi mới, tổ đội bốn người câm-mù- điếc-ngủ mới vừa rồi còn được vạn chúng chú mục lập tức quạnh quẽ, không người thăm hỏi.
Đám người chơi còn lại tan tác như chim muông, tản ra đi tìm phòng Giải phẫu, cả hành lang đông đúc như trẩy hội bỗng chỉ còn nhóm Tạ Trì An nom rất chi là cô độc.
Không còn người ngoài, Bạch Bất Nhiễm lập tức vui sướng hô lên: "Tiểu Giang, em tỉnh rồi à, nhanh quá, anh còn tưởng em sẽ phải ngủ thật lâu nữa, như này thì quá tốt rồi..."
Giang Khoát chẳng thèm cho Bạch Bất Nhiễm lấy một ánh mắt, hắn quay người nắm tay Tạ Trì An, thấp giọng hỏi: "Có còn đau không?"
Tạ Trì An nơi bàn tay hai người đan khít, khẽ lắc đầu.
"Không bị thương là được rồi..." Giang Khoát còn chưa dứt lời đã ngã vật xuống xe lăn, ngủ tiếp.
Bạch Bất Nhiễm còn chưa hết hưng phấn: "..."
"Sao em lại ngủ nữa cơ chứ!!!" Bạch Bất Nhiễm gào thét trong tuyệt vọng.
Tạ Trì An cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, phảng phất còn lưu lại thân nhiệt của người nọ.
Mà "người nọ" đó bây giờ lại ngủ khò khò đến bất tỉnh nhân sự.
Kỳ thật không cần suy xét nhiều.
Giang Khoát chỉ mới ngủ được mười mấy phút, bất kể vì lý do gì cũng không nên tỉnh sớm như vậy.
Là Giang Khoát đã dùng ý chí mạnh mẽ ép mình tỉnh lại.
Còn vì sao hắn biết mà tỉnh đúng lúc thì phải để sau mới biết được.
Mà hậu quả của việc cưỡng chế tỉnh dậy...!hẳn sẽ là ngủ càng thêm sâu.
Tạ Trì An nhét Tiểu Bạch vào ba lô, nghiêng đầu nhìn Quý Thanh Lâm: "Phòng Giải phẫu ở tầng mấy?"
Bạch Bất Nhiễm tỏ ra kinh ngạc: "Tiểu Tạ, em nhìn được rồi à?"
Tạ Trì An nói: "Nửa mù thôi."
Tương đương với "có thể nhìn thấy đường không đến nỗi vấp chân, nhưng quan sát tỉ mỉ thì không được".
Hiện tại, thị lực của Tạ Trì An rất yếu.
Quý Thanh Lâm giơ ngón tay biểu thị số tầng, sau đó khoa chân múa tay chỉ về hai hướng.
Có thể hiểu đơn giản là toàn bộ tầng Bảy khu Khám bệnh đều là phòng phẫu thuật, đây cũng là nơi mà hầu như tất cả người chơi đều nhắm tới.
Mặt khác, ở phía Bắc tầng Một gần phòng cấp cứu cũng có một phòng phẫu thuật cỡ nhỏ dành cho những ca bệnh đặc biệt nguy cấp.
Tạ Trì An hỏi Quý Thanh Lâm: "Anh nghĩ chỗ nào có khả năng xuất hiện đơn thuốc hơn?"
Quý Thanh Lâm: "..." Sao anh biết được?
Quý Thanh Lâm ngần ngừ giây lát sau đó chỉ xuống dưới.
Đơn thuốc nằm tại tầng Bảy có xác suất khá lớn, nhưng đối thủ cạnh tranh cũng nhiều như mây, căn cứ vào hiểu biết của anh về tính cách của kẻ lập ra Trò chơi này, "nó" hoàn toàn có thể hố cho cả đám đi một chuyến về tay không.
Còn không bằng xuống tầng Một thử thời vận.
Tạ Trì An nói đi là đi ngay: "Xuống lầu."
Tạ Trì An chẳng ôm hi vọng gì với vận khi của mình, nhưng không phải trong đội ngũ vẫn còn hai Âu hoàng lù lù đây sao?
Bởi vì sự hiện diện của xe lăn mà cầu thang bộ trở thành lựa chọn bất khả thi.
Còn thang máy thì đang ở tầng cao nhất, chắc mẩm đã có kẻ dùng nó để lên tầng Bảy trước rồi.
Tạ Trì An ra quyết định ngay tắp lự: "Các anh mang Giang Khoát chờ thang máy đi, để tôi xuống trước."
Tuy phòng phẫu thuật ở tầng Một không được coi trọng lắm nhưng chắc chắn không chỉ mình bốn người họ nghĩ tới, xuống sớm một chút chiếm trước tiên cơ cũng không tồi.
Quý Thanh Lâm gật đầu.
Tạ Trì An nhanh nhẹn chạy thang bộ xuống thẳng tầng Một.
Nắng dưới tầng Một rất mạnh, sáng rực cả đại sảnh.
Trước đó, đội của Tạ Trì An từng đi qua con đường này để đến khu Nội trú, lúc đó bên ngoài còn chưa có Mặt Trời, mới qua không bao lâu, ánh nắng đã độc đến mức có thể trực tiếp phơi người chết khô.
Tạ Trì An tiện tay giật một chiếc áo blouse trắng tinh trùm lên người, quây kín cơ thể, rồi cậu nhắm nghiền mắt, băng qua hành lang thật nhanh.
Có cảm giác bỏng rát rất nhẹ.
Rõ ràng, cậu đến đích sớm hơn ba người Quý Thanh Lâm, vậy mà cửa phòng Giải phẫu đã bị một tổ đội vây trước.
Không phải một trong số các đội đã đánh hội đồng cậu ở tầng Ba.
Có một người phụ nữ gợi cảm với mái tóc gợn sóng đang gẩy móng tay, một cậu thanh niên mặt mũi điển trai đứng tựa vào cửa phòng phẫu thuật.
Ngoài ra còn có hai người đàn ông khác dường như đang vội vã tìm cái gì đó, vừa tìm vừa phàn nàn: "Này! Hai người cũng giúp một tay đi chứ!"
Cửa phòng Giải phẫu đã bị khóa chặt, cần chìa khoá để mở.
Thấy Tạ Trì An, người phụ nữ lập tức dừng động tác thưởng thức móng tay của mình, thanh niên đứng thẳng lưng hơn hẳn, hai người còn lại cũng thuận thế nhìn sang, tất cả đều bị choáng ngợp, không thể thốt nên lời, không thể thở ra hơi.
Lấy quang mang vạn trượng làm phông nền, thiếu niên đứng trong bóng râm, cả đôi mắt và mái tóc đều tinh khôi tựa tuyết, như ngọn núi băng do thiên địa thai nghén ngàn năm mà thành.
"Thật là một cậu bé xinh đẹp!" Người phụ nữ bất ngờ bởi vẻ đẹp của Tạ Trì An, ả thảng thốt, "Trì Thịnh, hồi xưa người mà tôi gặp được là cậu bé này thì tôi chẳng thèm ký hợp đồng với cậu đâu."
Trì Thịnh nhìn đau đáu vào nhan sắc Trời ban của thiếu niên mà nảy lòng ghen ghét: "Chỉ là một con quỷ lông trắng yếu nhớt mà thôi, loại mặt hàng này một mình em có thể chấp mười."
Rồi họ trông thấy thiếu niên kia bước tới, hàng mi trắng toát rủ xuống ngẫu nhiên điểm một chút tiên khí.
Trì Thịnh sững sờ, vô thức dạt sang một bên.
Sau đó...!sau đó gã trơ mắt nhìn thiếu niên dùng một cước đá bật cửa phòng Giải phẫu.
.