Chế Tạo Hào Môn

chương 357: vấn đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần rớt giá buổi chiều vẫn có không ít thành phần đầu cơ tiến vào mua lại, khiến đám người Vương Vũ Hành lãng phí không ít cổ phiếu.

Nhưng đợi ngày mai tin tức tiêu cực được tung ra, chắc hẳn những người này sẽ lập tức bán ra theo, đến lúc đó ăn trọn lần rớt giá thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi đám người Vương Vũ Hành theo Hoắc Khải làm việc, đa số học được mấy thủ đoạn đập phá như thế này.

Dạng lợi dụng số lượng chênh lệch của số cổ phiếu để quấy phá chỉ là thủ đoạn thấp kém nhất. Cao cấp hơn một chút là tiến hành chèn ép toàn bộ các công ty có liên quan tới công ty của Sử Vĩnh Ba, chỉ cần có hoạt động trên thị trường chứng khoán thứ cấp. Đồng thời tung tin đồn ra bên ngoài nói rằng việc hợp tác của họ hoặc nội bộ công ty họ xuất hiện vấn đề lớn dẫn đến tổn thất kinh tế nghiêm trọng, thế nên giá cổ phiếu mới rớt thảm hại một cách vô duyên vô cớ.

Cho dù mấy công ty này đăng thông cáo bác bỏ tin đồn rằng không có chuyện ấy, cũng không tác dụng gì.

Bởi vì trong đa số trường hợp, nguồn vốn thao túng một mã cổ phiếu chỉ có một nửa thuộc về nhà cái, nửa còn lại thuộc về các nhà đầu tư đơn lẻ.

Ai có thể làm lung lay cảm xúc của các nhà đầu tư đơn lẻ, để họ đi theo mình, người đó đã thắng chắc rồi.

Lần rớt giá buổi chiều vẫn có không ít thành phần đầu cơ tiến vào mua lại, khiến đám người Vương Vũ Hành lãng phí không ít cổ phiếu.

Nhưng đợi ngày mai tin tức tiêu cực được tung ra, chắc hẳn những người này sẽ lập tức bán ra theo, đến lúc đó ăn trọn lần rớt giá thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi đám người Vương Vũ Hành theo Hoắc Khải làm việc, đa số học được mấy thủ đoạn đập phá như thế này.

Dạng lợi dụng số lượng chênh lệch của số cổ phiếu để quấy phá chỉ là thủ đoạn thấp kém nhất. Cao cấp hơn một chút là tiến hành chèn ép toàn bộ các công ty có liên quan tới công ty của Sử Vĩnh Ba, chỉ cần có hoạt động trên thị trường chứng khoán thứ cấp. Đồng thời tung tin đồn ra bên ngoài nói rằng việc hợp tác của họ hoặc nội bộ công ty họ xuất hiện vấn đề lớn dẫn đến tổn thất kinh tế nghiêm trọng, thế nên giá cổ phiếu mới rớt thảm hại một cách vô duyên vô cớ.

Cho dù mấy công ty này đăng thông cáo bác bỏ tin đồn rằng không có chuyện ấy, cũng không tác dụng gì.

Bởi vì trong đa số trường hợp, nguồn vốn thao túng một mã cổ phiếu chỉ có một nửa thuộc về nhà cái, nửa còn lại thuộc về các nhà đầu tư đơn lẻ.

Ai có thể làm lung lay cảm xúc của các nhà đầu tư đơn lẻ, để họ đi theo mình, người đó đã thắng chắc rồi.

Mà đặc điểm nổi bất nhất của nhà đầu tư đơn lẻ: mới nghe tin đồn đã tưởng là sự thật.

Trước giờ họ vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi với tin tức tốt, nhưng luôn tin sái cổ mọi tin tức xấu.

Chỉ cần có một chút tin tức tiêu cực, họ chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

Thông cáo bác bỏ tin đồn của công ty căn bản không đủ để họ tin, bao giờ giá cổ phiếu thực sự tăng lên thì các nhà đầu tư đơn lẻ mới vỡ lẽ, hóa ra không có chuyện gì thật.

Đợi khi họ đuổi theo giá trị cao tiến vào thị trường, nhà cái lại tung ra một ít tin đồn tiêu cực không rõ thật giả nữa. Đập sàn bán ra, lại thêm một đống người vào tròng.

Không tự xẻo thịt thì không có cơ hội rời sàn đâu nhé.

Bởi vì nhà cái biết rất rõ phân bổ lượng tiền trên thị trường, nhà đầu tư đơn lẻ nấn ná trên sàn giao dịch càng nhiều thì họ càng không chịu kéo giá lên. Khi nào bạn xẻo thịt rồi bỏ đi, giá cổ phiếu tự nhiên sẽ rớt, họ mới khởi động lại một vòng “cắt rau hẹ” mới.

Chiêu trò này nghe có vẻ đơn giản, trên thực tế nếu không phải nhà cái thao túng cổ phiếu thì rất khó thực thi. Mà chiêu trò càng đơn giản thì khi áp dụng càng đem lại hiệu quả cao.

Vương Vũ Hành và những người khác không lạ gì chiêu trò này, chiều nay khi phá rối, họ tiện tay đập luôn vài phần trận của giá cổ phiếu các công ty liên kết quan trọng.

Chắc hẳn mấy công ty kia cũng đang mờ mịt lắm, chẳng hiểu tại sao, tin tức tiêu cực từ đâu ra thế?

“Tốc độ của Du Hồn vẫn không kém gì năm đó, đỉnh à nha!”, Vương Vũ Hành dựng ngón cái lên với Lương Chính Phi.

Lương Chính Phi mỉm cười thẹn thùng, không kiêu ngạo, không nóng nảy.

Có thể làm được bao nhiêu việc trong mấy chục phút ngắn ngủi, chỉ có tốc độ như thần của Lương Chính Phi mới làm được.

Đổi lại thành người khác, không phải không làm được, cùng lắm thì kiếm thêm vài người khác cùng làm.

Nhưng nếu xét về mặt cá nhân, bản lĩnh của Lương Chính Phi ở phương diện này quả thực không ai bì được.

Người được Hoắc Khải coi trọng không phải nhân tài bình thường, ít nhiều gì cũng có khả năng đặc biệt trên một lĩnh vực nào đó.

Ví dụ như Mặt Ngựa – Mã Chấn Xuyên, thiên phú của anh ấy là viết thông tin rất có sức thuyết phục, dễ dàng lay động cảm xúc của các nhà đầu tư đơn lẻ.

Không phải ai cũng huy động được sức mạnh của con chữ, một số người cực kỳ giỏi giang trong việc châm dầu vào lửa này.

Mà Đầu Trâu – Tề Thanh Sơn, trông có vẻ cao lớn và thô kệch, thực chất tính toán cực kỳ tỉ mỉ, anh ấy chủ yếu phụ trách điều chỉnh dòng tiền ra vào.

Cho dù chỉ là khoản chi một xu thôi, anh ấy có thể nhớ rõ mười mươi, cực kỳ nhạy cảm với các con số. Nếu không theo chân Hoắc Khải làm một người thao túng sàn giao dịch, anh ấy hoàn toàn có thể tới bất kỳ công ty lớn nào làm kế toán cao cấp.

Nếu tách riêng từng người ra, họ đã là nhân tài hiếm có rồi, khi tụ lại một chỗ càng không ai địch nổi.

Họ làm việc, Hoắc Khải rất yên tâm, nên anh không hỏi thêm nữa: “Nếu đã như thế thì hôm nay đến đây thôi đã. Anh Giang, anh làm thủ tục xuất viện cho Linh Linh đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa”.

Vết thương của Linh Linh chủ yếu tập trung ở phần mặt, vết thương này cũng không thể chữa trị được bằng cách nằm viện.

Bệnh viện này trông qua cũng ổn, nhưng Hoắc Khải biết không ít bệnh viện chuyên ngành chữa trị các vết thương ngoài da, tới đó điều trị mới đảm bảo sẽ không có vết sẹo khó coi nào nằm lại trên gương mặt như hoa như ngọc của Linh Linh.

Giang Chí Hạo cực kỳ tin tưởng Hoắc Khải, anh ấy không hỏi sau khi xuất viện có ảnh hưởng gì tới con gái hay không. Chỉ cần Hoắc Khải mở lời, không cần biết yêu cầu anh ấy làm gì, anh ấy sẽ lập tức làm ngay.

Linh Linh cũng không hề hoài nghi người chú đã quan sát mình trưởng thành. Giang Chí Hạo nhanh chóng làm xong thủ tục, mấy người họ giúp nhau thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Giang Chí Hạo vẫn cưỡi chiếc xe điện của mình, Hoắc Khải và những người khác ngồi vào Audi A8 của Vương Vũ Hành.

Tuy rằng chiếc xe này không phải dòng sedan đỉnh nhất, nhưng cũng đã là rất khá khẩm trong hàng ngũ siêu xe bình dân rồi.

Vương Vũ Hành vẫn là một người biết chừng mực. Bây giờ cậu ta có tài sản không ít, đừng nói đến một chiếc sedan tiền triệu, cho dù là Rolls-Royce hàng chục triệu tệ trở lên, cậu ta cũng mua được.

Nhưng Vương Vũ Hành vẫn luôn tuân thủ quy tắc mà Hoắc Khải đặt ra, muốn làm cái ở thị trường chứng khoán thứ cấp, phải học cách khiêm tốn. Thân phận của mình càng thấp kém thì người khác càng khó tìm đến mình.

Dù sao thì làm cái cũng rất đắc tội với người khác, không cần biết là nhà đầu tư đơn lẻ hay doanh nghiệp, đều hận mình tới xương tủy.

Mà Vương Vũ Hành không muốn để cuộc sống của mình quá túng bẫn, chí ít thì chiếc xe mình ngồi cũng phải thoải mái.

Thế nên cậu ta mở một đại lý xe hơi, buôn bán xe mới, cũng buôn bán cả xe cũ.

Chiếc Audi A8 này là một chiếc xe cũ được cậu ta mua về.

Lúc mua chỉ cần gần sáu trăm ngàn tệ, xe mới chưa đi được một năm, tỉ lệ giá thấp chất lượng rất cao.

Độ thoải mái và cung cách cũng miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn của cậu ta.

Hoắc Khải, Mã Chấn Xuyên, Tề Thanh Sơn cộng thêm Linh Linh vừa vặn ngồi kín chiếc xe này.

May mà đây không phải phiên bản bốn chỗ cao cấp nhất, nếu không sẽ không vừa đâu.

Mấy người kia lái xe chậm chạp đi sau Giang Chí Hạo, cũng không sốt ruột.

Mấy người này mồm năm miệng mười nói chuyện cùng Hoắc Khải, mấy năm rồi không gặp, có quá nhiều thứ muốn nói.

Đến cả Linh Linh ngồi ở ghế phụ lái cũng liên tục nghiêng người.

Cô bé không nói nhiều như những người khác, chỉ có đôi mắt đó luôn chăm chú dõi theo Hoắc Khải.

Cô nhóc này năm nay mười lăm rồi, qua thêm hai tháng nữa sẽ đi học cấp ba.

Từ hồi năm tuổi, Linh Linh đã biết Hoắc Khải, đến giờ là hơn mười năm.

Thời gian mười năm khiến ấn tượng của cô bé đối với người chú này rất sâu đậm, mà bây giờ dáng vẻ của chú thay đổi rồi, khiến cô bé thấy rất tò mò.

Làm sao mà một người có thể thay đổi hoàn toàn được nhỉ?

Tâm lý tò mò cộng thêm lòng sùng bái đã được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ khiến đôi mắt to tròn của cô bé chưa từng dời khỏi cơ thể Hoắc Khải.

Trong lòng thiếu nữ luôn có thơ văn, ở cái tuổi chớm biết yêu này, lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ có có không không.

Thậm chí tâm lý của Linh Linh còn chưa hoàn toàn chín chắn, người chú quan sát cô bé trưởng thành này chính là hình mẫu lý tưởng nhất của cô bé…

Mỗi khi có ý nghĩ này, cô bé luôn thấy tim mình đập nhanh hơn, gò má cũng ửng hồng.

Nhưng cô bé biết rõ mình vẫn còn nhỏ, vẫn không đủ tư cách nói gì với đối phương.

Chính vì như thế, nhiều lúc Linh Linh khẩn thiết mong mình lớn nhanh hơn một chút, đợi khi hoàn toàn thành niên, có lẽ cũng có cơ hội.

“Chú ơi, chú có bạn gái chưa?”, Linh Linh đột nhiên hỏi.

Cô bé đã muốn hỏi câu này lâu lắm rồi.

Âm thanh trong xe nhanh chóng nhỏ đi, mấy người kia nhìn Linh Linh rồi nhìn sang Hoắc Khải, dường như nghĩ tới điều gì đó, ai nấy cười hề hề với vẻ mặt kỳ quái.

Linh Linh biết họ đang cười cái gì, bởi vì khi còn nhỏ xíu, đồng ngôn vô kỵ, cô bé này đã nói khi nào lớn lên muốn lấy chú Lý.

Khi nói câu này, cô bé còn nhỏ lắm, không ai tưởng thật, nhưng tuổi tác tăng dần lên, một số câu có lẽ không dễ quên như thế nữa.

Hoắc Khải cũng biết thừa tính cách của đám người này, rất thích đùa cợt, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đáp: “Chú đã kết hôn rồi, còn có một đứa con, nhưng lần này đến đây vội quá, lần sau có thời gian sẽ dẫn mọi người đến gặp!”

“Tôi từng gặp rồi nhé!”, Vương Vũ Hành khoe khoang: “Vợ thầy xinh lắm, em gái nhỏ cũng rất đáng yêu!”

“Thật hay đùa vậy? Sếp, anh có cả con luôn rồi à?”, Tề Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.

Linh Linh cũng sững người, chú đã kết hôn và sinh con rồi?

Trong lòng cô bé cực kỳ thất vọng, sao mà kết hôn nhanh thế chứ, sao không đợi cô bé.

Đối với bề ngoài của mình, Linh Linh vẫn rất tự tin.

Thỉnh thoảng có người tự xưng là người tìm kiếm ngôi sao hoặc người của công ty giải trí tới tìm cô bé, muốn kéo cô bé vào giới giải trí hoặc làm người mẫu.

Mới mười lăm tuổi đã có dung mạo hại nước hại dân khiến nội tâm của cô bé này tràn ngập khao khát tốt đẹp.

Chỉ là bây giờ, hiện thực nói với cô bé rằng, đôi lúc tuổi tác cũng là một loại khiếm khuyết.

Mà đặc điểm nổi bất nhất của nhà đầu tư đơn lẻ: mới nghe tin đồn đã tưởng là sự thật.

Trước giờ họ vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi với tin tức tốt, nhưng luôn tin sái cổ mọi tin tức xấu.

Chỉ cần có một chút tin tức tiêu cực, họ chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

Thông cáo bác bỏ tin đồn của công ty căn bản không đủ để họ tin, bao giờ giá cổ phiếu thực sự tăng lên thì các nhà đầu tư đơn lẻ mới vỡ lẽ, hóa ra không có chuyện gì thật.

Đợi khi họ đuổi theo giá trị cao tiến vào thị trường, nhà cái lại tung ra một ít tin đồn tiêu cực không rõ thật giả nữa. Đập sàn bán ra, lại thêm một đống người vào tròng.

Không tự xẻo thịt thì không có cơ hội rời sàn đâu nhé.

Bởi vì nhà cái biết rất rõ phân bổ lượng tiền trên thị trường, nhà đầu tư đơn lẻ nấn ná trên sàn giao dịch càng nhiều thì họ càng không chịu kéo giá lên. Khi nào bạn xẻo thịt rồi bỏ đi, giá cổ phiếu tự nhiên sẽ rớt, họ mới khởi động lại một vòng “cắt rau hẹ” mới.

Chiêu trò này nghe có vẻ đơn giản, trên thực tế nếu không phải nhà cái thao túng cổ phiếu thì rất khó thực thi. Mà chiêu trò càng đơn giản thì khi áp dụng càng đem lại hiệu quả cao.

Vương Vũ Hành và những người khác không lạ gì chiêu trò này, chiều nay khi phá rối, họ tiện tay đập luôn vài phần trận của giá cổ phiếu các công ty liên kết quan trọng.

Chắc hẳn mấy công ty kia cũng đang mờ mịt lắm, chẳng hiểu tại sao, tin tức tiêu cực từ đâu ra thế?

“Tốc độ của Du Hồn vẫn không kém gì năm đó, đỉnh à nha!”, Vương Vũ Hành dựng ngón cái lên với Lương Chính Phi.

Lương Chính Phi mỉm cười thẹn thùng, không kiêu ngạo, không nóng nảy.

Có thể làm được bao nhiêu việc trong mấy chục phút ngắn ngủi, chỉ có tốc độ như thần của Lương Chính Phi mới làm được.

Đổi lại thành người khác, không phải không làm được, cùng lắm thì kiếm thêm vài người khác cùng làm.

Nhưng nếu xét về mặt cá nhân, bản lĩnh của Lương Chính Phi ở phương diện này quả thực không ai bì được.

Người được Hoắc Khải coi trọng không phải nhân tài bình thường, ít nhiều gì cũng có khả năng đặc biệt trên một lĩnh vực nào đó.

Ví dụ như Mặt Ngựa – Mã Chấn Xuyên, thiên phú của anh ấy là viết thông tin rất có sức thuyết phục, dễ dàng lay động cảm xúc của các nhà đầu tư đơn lẻ.

Không phải ai cũng huy động được sức mạnh của con chữ, một số người cực kỳ giỏi giang trong việc châm dầu vào lửa này.

Mà Đầu Trâu – Tề Thanh Sơn, trông có vẻ cao lớn và thô kệch, thực chất tính toán cực kỳ tỉ mỉ, anh ấy chủ yếu phụ trách điều chỉnh dòng tiền ra vào.

Cho dù chỉ là khoản chi một xu thôi, anh ấy có thể nhớ rõ mười mươi, cực kỳ nhạy cảm với các con số. Nếu không theo chân Hoắc Khải làm một người thao túng sàn giao dịch, anh ấy hoàn toàn có thể tới bất kỳ công ty lớn nào làm kế toán cao cấp.

Nếu tách riêng từng người ra, họ đã là nhân tài hiếm có rồi, khi tụ lại một chỗ càng không ai địch nổi.

Họ làm việc, Hoắc Khải rất yên tâm, nên anh không hỏi thêm nữa: “Nếu đã như thế thì hôm nay đến đây thôi đã. Anh Giang, anh làm thủ tục xuất viện cho Linh Linh đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”

Vết thương của Linh Linh chủ yếu tập trung ở phần mặt, vết thương này cũng không thể chữa trị được bằng cách nằm viện.

Bệnh viện này trông qua cũng ổn, nhưng Hoắc Khải biết không ít bệnh viện chuyên ngành chữa trị các vết thương ngoài da, tới đó điều trị mới đảm bảo sẽ không có vết sẹo khó coi nào nằm lại trên gương mặt như hoa như ngọc của Linh Linh.

Giang Chí Hạo cực kỳ tin tưởng Hoắc Khải, anh ấy không hỏi sau khi xuất viện có ảnh hưởng gì tới con gái hay không. Chỉ cần Hoắc Khải mở lời, không cần biết yêu cầu anh ấy làm gì, anh ấy sẽ lập tức làm ngay.

Linh Linh cũng không hề hoài nghi người chú đã quan sát mình trưởng thành. Giang Chí Hạo nhanh chóng làm xong thủ tục, mấy người họ giúp nhau thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Giang Chí Hạo vẫn cưỡi chiếc xe điện của mình, Hoắc Khải và những người khác ngồi vào Audi A8 của Vương Vũ Hành.

Tuy rằng chiếc xe này không phải dòng sedan đỉnh nhất, nhưng cũng đã là rất khá khẩm trong hàng ngũ siêu xe bình dân rồi.

Vương Vũ Hành vẫn là một người biết chừng mực. Bây giờ cậu ta có tài sản không ít, đừng nói đến một chiếc sedan tiền triệu, cho dù là Rolls-Royce hàng chục triệu tệ trở lên, cậu ta cũng mua được.

Nhưng Vương Vũ Hành vẫn luôn tuân thủ quy tắc mà Hoắc Khải đặt ra, muốn làm cái ở thị trường chứng khoán thứ cấp, phải học cách khiêm tốn. Thân phận của mình càng thấp kém thì người khác càng khó tìm đến mình.

Dù sao thì làm cái cũng rất đắc tội với người khác, không cần biết là nhà đầu tư đơn lẻ hay doanh nghiệp, đều hận mình tới xương tủy.

Mà Vương Vũ Hành không muốn để cuộc sống của mình quá túng bẫn, chí ít thì chiếc xe mình ngồi cũng phải thoải mái.

Thế nên cậu ta mở một đại lý xe hơi, buôn bán xe mới, cũng buôn bán cả xe cũ.

Chiếc Audi A8 này là một chiếc xe cũ được cậu ta mua về.

Lúc mua chỉ cần gần sáu trăm nghìn tệ, xe mới chưa đi được một năm, tỉ lệ giá/chất lượng rất cao. Độ thoải mái và cung cách cũng miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn của cậu ta.

Hoắc Khải, Mã Chấn Xuyên, Tề Thanh Sơn cộng thêm Linh Linh vừa vặn ngồi kín chiếc xe này.

May mà đây không phải phiên bản bốn chỗ cao cấp nhất, nếu không sẽ không vừa đâu.

Mấy người kia lái xe chậm chạp đi sau Giang Chí Hạo, cũng không sốt ruột.

Mấy người này mồm năm miệng mười nói chuyện cùng Hoắc Khải, mấy năm rồi không gặp, có quá nhiều thứ muốn nói.

Đến cả Linh Linh ngồi ở ghế phụ lái cũng liên tục nghiêng người.

Cô bé không nói nhiều như những người khác, chỉ có đôi mắt đó luôn chăm chú dõi theo Hoắc Khải.

Cô nhóc này năm nay mười lăm rồi, qua thêm hai tháng nữa sẽ đi học cấp ba.

Từ hồi năm tuổi, Linh Linh đã biết Hoắc Khải, đến giờ là hơn mười năm.

Thời gian mười năm khiến ấn tượng của cô bé đối với người chú này rất sâu đậm, mà bây giờ dáng vẻ của chú thay đổi rồi, khiến cô bé thấy rất tò mò.

Làm sao mà một người có thể thay đổi hoàn toàn được nhỉ?

Tâm lý tò mò cộng thêm lòng sùng bái đã được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ khiến đôi mắt to tròn của cô bé chưa từng dời khỏi cơ thể Hoắc Khải.

Trong lòng thiếu nữ luôn có thơ văn, ở cái tuổi chớm biết yêu này, lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ có có không không.

Thậm chí tâm lý của Linh Linh còn chưa hoàn toàn chín chắn, người chú quan sát cô bé trưởng thành này chính là hình mẫu lý tưởng nhất của cô bé…

Mỗi khi có ý nghĩ này, cô bé luôn thấy tim mình đập nhanh hơn, gò má cũng ửng hồng.

Nhưng cô bé biết rõ mình vẫn còn nhỏ, vẫn không đủ tư cách nói gì với đối phương.

Chính vì như thế, nhiều lúc Linh Linh khẩn thiết mong mình lớn nhanh hơn một chút, đợi khi hoàn toàn thành niên, có lẽ cũng có cơ hội.

“Chú ơi, chú có bạn gái chưa?”, Linh Linh đột nhiên hỏi.

Cô bé đã muốn hỏi câu này lâu lắm rồi.

m thanh trong xe nhanh chóng nhỏ đi, mấy người kia nhìn Linh Linh rồi nhìn sang Hoắc Khải, dường như nghĩ tới điều gì đó, ai nấy cười hề hề với vẻ mặt kỳ quái.

Linh Linh biết họ đang cười cái gì, bởi vì khi còn nhỏ xíu, đồng ngôn vô kỵ, cô bé này đã nói khi nào lớn lên muốn lấy chú Lý.

Khi nói câu này, cô bé còn nhỏ lắm, không ai tưởng thật, nhưng tuổi tác tăng dần lên, một số câu có lẽ không dễ quên như thế nữa.

Hoắc Khải cũng biết thừa tính cách của đám người này, rất thích đùa cợt, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đáp: “Chú đã kết hôn rồi, còn có một đứa con, nhưng lần này đến đây vội quá, lần sau có thời gian sẽ dẫn mọi người đến gặp!”

“Tôi từng gặp rồi nhé!”, Vương Vũ Hành khoe khoang: “Vợ thầy xinh lắm, em gái nhỏ cũng rất đáng yêu!”

“Thật hay đùa vậy? Sếp, anh có cả con luôn rồi à?”, Tề Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.

Linh Linh cũng sững người, chú đã kết hôn và sinh con rồi?

Trong lòng cô bé cực kỳ thất vọng, sao mà kết hôn nhanh thế chứ, sao không đợi cô bé.

Đối với bề ngoài của mình, Linh Linh vẫn rất tự tin.

Thỉnh thoảng có người tự xưng là người tìm kiếm ngôi sao hoặc người của công ty giải trí tới tìm cô bé, muốn kéo cô bé vào giới giải trí hoặc làm người mẫu.

Mới mười lăm tuổi đã có dung mạo hại nước hại dân khiến nội tâm của cô bé này tràn ngập khao khát tốt đẹp.

Chỉ là bây giờ, hiện thực nói với cô bé rằng, đôi lúc tuổi tác cũng là một loại khiếm khuyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio