Chế Tạo Hào Môn

chương 358: gặp mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng Linh Linh lại không cam chịu, cô bé là một cô gái rất tự tin, biết mình còn rất trẻ.

Có lẽ, tuổi tác cũng là một loại yếu điểm, nhưng cũng không hoàn toàn là yếu điểm.

Ít nhất thì cô bé có nhiều thời gian để chờ đợi và tranh giành.

Sự mơ hồ của độ tuổi còn non trẻ không đủ tiếp sức cho cô bé để ngay lập tức có hành động nào đó quá mãnh liệt, tất cả suy nghĩ đều chỉ là do tình cảm mông lung ở trong lòng dẫn lối.

Hoắc Khải cũng không rõ trong lòng Linh Linh nghĩ gì. Trong mắt anh, nhóc con này từ đầu đến cuối chỉ là cô bé vẫn ngoáy mông tròn, chạy lon ton sau lưng mình mà thôi.

Chiếc xe nhanh chóng đến nhà hàng đã đặt trước. Nếu đã là cùng Hoắc Khải ăn cơm thì đương nhiên đẳng cấp cũng phải xứng tầm.

Đằng trước có thể nhìn thấy Giang Chí Hạo đỗ xe bên đường, Vương Vũ Hành ngó ngang ngó dọc tìm chỗ đỗ xe thích hợp.

Lúc này, Giang Chí Hạo vừa đỗ xe xong thì nghe thấy có giọng nói vang lên bên cạnh: “Đúng là anh rồi”.

Anh ấy quay đầu lại thì nhìn thấy một người lạ từng quen.

Người này không phải ai khác mà chính là người đã từng là vợ của anh, Chung Giai Vi.

Năm đó, khi Giang Chí Hạo đi đến Tịch Quốc, muốn dùng thời gian còn lại để kiếm tiền cho Linh Linh an ổn sống tiếp thì đã ly hôn với Chung Giai Vi.

Chung Giai Vi sau khi ly hôn thì chính thức đi đến mối quan hệ với sếp của cô ta. Nhưng đáng tiếc, người kia đã có gia đình, hơn nữa người vợ cũng rất đanh đá. Sau khi phát hiện chồng ngoại tình, ông sếp bị vợ đánh cho một trận rồi đuổi Chung Giai Vi ra khỏi công ty, nghe nói sự việc ồn ào đến nỗi khiến hai người trong cuộc đều mất mặt.

Mấy năm nay, Giang Chí Hạo cũng không hề liên lạc với Chung Giai Vi, mà Chung Giai Vi cũng chưa từng liên lạc với anh ấy. Thậm chí, tình hình của con gái Linh Linh, cô ta cũng không quan tâm chút nào.

Sau khi biết đến cuộc sống giàu sang, Chung Giai Vi đã không thể trở lại như trước nữa.

Cô ta chỉ hi vọng tìm được một người đàn ông nhiều tiền, có thể thoả mãn dục vọng vật chất của mình.

Đến giờ đã qua mười năm rồi hai người mới tình cờ gặp lại, Giang Chí Hạo vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ thô lỗ đó.

Mà Chung Giai Vi nhìn có vẻ thành thục với lớp trang điểm trên khuôn mặt càng dày và đậm hơn trước.

Ở bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi.

Chung Giai Vi một tay khoác lên cánh tay người kia, tay còn lại thì xách cái túi nhỏ, nhìn có vẻ sống rất tốt.

“Lâu rồi không gặp”, Chung Giai Vi mỉm cười nói, cô ta cố ý kéo người bên cạnh, giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Vạn Đỗ Hoành, phó tổng giám đốc công ty tập đoàn Mã Lạc. Đây là chồng cũ của em, đã mười năm không gặp rồi”.

Vạn Đỗ Hoành ừ một tiếng, tỏ ra vừa lạnh nhạt vừa khó chịu nói: “Đã là chồng cũ của em thì hai người nói chuyện trước đi, anh vào trước xem hôm nay có món gì đặc biệt”.

“Vâng, anh vào trước đi nhé”, Chung Giai Vi nói.

Từ biểu hiện và ngữ điệu trong lời nói của hai người có thể đoán được, Vạn Đỗ Hoành rõ ràng chiếm ưu thế.

Tuy Chung Giai Vi đã cố gắng che giấu sự tự ti trước mặt bạn trai nhưng Giang Chí Hạo đi theo Hoắc Khải nhiều năm như thế, sao lại không học được chút khả năng nhìn người.

Anh ấy chỉ cần liếc một cái là nhìn ra Chung Giai Vi không bình tĩnh như những gì cô ta thể hiện ra, nói: “Ông ta có vẻ không vui, có lẽ là để ý quan hệ của cô và tôi, cho nên cô cũng vào đi”.

“Không cần, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Anh xem, buổi chiều anh ấy còn đưa tôi đi mua túi, chiếc túi này hơn ba mươi ngàn đấy, là túi LV”, Chung Giai Vi giơ chiếc túi trong tay lên cho Giang Chí Hạo nhìn thấy, sau đó nói: “Anh thì sao, bây giờ làm gì? Vẫn làm việc ở công trường à?”

Khi nói chuyện, Chung Giai Vi liếc nhìn chiếc xe mà Giang Chí Hạo lái đến.

Giang Chí Hạo hiểu ý cô ta, nói: “Tôi không làm việc ở công trường nữa mà hùn chút vốn mở một cửa hàng đồ kho rồi”.

“Ồ, tôi nhớ rồi, trước đây bà nội anh cũng làm cái này”, Chung Giai Vi gật đầu nói: “Cửa hàng đồ kho cũng được. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng ít nhất có thể no bụng. Anh không có văn hoá cũng không có bằng cấp, rất phù hợp với nghề này. Nhưng vẫn phải chú ý, làm đồ ăn phải vệ sinh, nếu không người ta ăn vào có vấn đề gì thì rất phiền phức”.

Có lẽ trong lòng Chung Giai Vi, Giang Chí Hạo vẫn luôn là một công nhân chuyển gạch nghèo khó không có trình độ.

Coi như bây giờ mở được một cửa hàng thì sao, cửa hàng đồ kho chỉ là loại vớ vẩn, giỏi lắm thì một tháng kiếm được hơn trăm, hai trăm ngàn.

Mà bạn trai bây giờ của cô ta, làm bất kỳ công việc gì thì lương khởi điểm một năm cũng phải mấy triệu tệ.

Nếu lương không cao thì sao có thể mua nổi cho cô ta túi hàng hiệu, ở nhà to, đi xe sang chứ?

Mười năm không gặp, Giang Chí Hạo vẫn hèn kém như những gì cô ta nghĩ khiến Chung Giai Vi cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn năm đó.

“Nguyên liệu nấu ăn tôi dùng đều không có vấn đề gì”, Giang Chí Hạo trả lời.

Anh ấy là một người thật thà, cho dù làm bất kỳ việc gì cũng không thích lừa ai. Nguyên liệu mà cửa hàng đồ ăn vặt chọn dùng đều là những thứ tươi ngon nhất, tuyệt đối không dùng những nguyên liệu chất lượng kém.

Có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Giang Chí Hạo cũng không quan tâm lắm, vì anh ấy vẫn còn một sổ tiết kiệm hơn hai mươi triệu tệ. Nếu bây giờ không làm gì thì cả đời cũng không sợ thiếu tiền tiêu.

Trong mười năm đi theo Hoắc Khải, mỗi năm anh ấy đều nhận được ít nhất là hai triệu tiền thù lao, có lúc vì bị thương mà còn được lĩnh thưởng thêm.

Mà bản thân anh ấy thì lại không có yêu cầu gì nhiều về mặt vật chất. Những năm qua, anh ấy cũng chỉ mua một căn hộ nhỏ, một cửa hàng nhỏ và một chiếc xe tải mấy chục ngàn để chở hàng, còn lại hầu hết là chi dùng cho những nhu cầu của Linh Linh.

Linh Linh sống cùng bố, cũng học được tính cách cần cù tiết kiệm này của anh ấy, bình thường đều mặc quần áo rẻ tiền, tính tổng những thứ trên người nhiều nhất cũng chỉ hai trăm tệ.

Cô bé không giống những nữ sinh khác thích ăn đồ vặt, thử dùng đồ mỹ phẩm và các sản phẩm dưỡng da.

Nhưng mấy người Vương Vũ Hành lại thường xuyên mua đồ tốt cho cô bé. Nào là túi hàng hiệu, quần áo mấy ngàn tệ một chiếc, điện thoại bảy tám ngàn trở lên.

Tóm lại là cô bé cũng không thiếu đồ tốt. Nếu tính tổng giá trị tủ quần áo của cô bé có lẽ còn nhiều hơn Chung Giai Vi.

Chung Giai Vi ồ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Anh đến đây ăn cơm hay làm gì? Đồ ăn ở đây rất đắt”.

“Đợi người”, Giang Chí Hạo trả lời ngắn gọn.

Chung Giai Vi cũng nhận ra anh ấy không muốn nói nhiều với cô ta nên liền nói: “Vậy được rồi, anh ở đây đợi nhé, tôi vào trước đây”.

Giang Chí Hạo nhìn cô ta, bỗng nhiên hỏi: “Một lát nữa Linh Linh cũng đến, cô có muốn gặp con không?”

Tuy năm đó, Giang Chí Hạo biết vợ mình ngoại tình, nhưng những năm qua anh ấy không hề nói cho con gái biết điều đó. Vì anh ấy biết rằng khi con gái càng lớn thì những chuyện như thế sẽ càng trở nên khó chấp nhận.

Chưa nói đến sâu xa, Giang Chí Hạo chỉ muốn Linh Linh có thể giữ lại những hình ảnh tốt đẹp về mẹ.

Nhưng anh ấy lại không biết rằng, Linh Linh đã biết chuyện này từ rất lâu rồi.

Là do Hoắc Khải đã nói cho cô bé biết.

Vì Hoắc Khải cảm thấy nam nữ đều bình đẳng. Lỗi lầm của Chung Giai Vi thì không nên bắt Giang Chí Hạo phải gánh vác. Ít nhất, lý do ly hôn không phải là do lỗi của Giang Chí Hạo.

Còn Linh Linh có thể chấp nhận hay không thì Hoắc Khải cũng không cân nhắc đến vấn đề này.

Anh luôn cho rằng, con cái không phải hoa trong lồng kính mà là một động vật cao cấp có suy nghĩ độc lập.

Nếu tất cả mọi người cùng chung giống loại vậy tại sao lại cho rằng đứa trẻ không chấp nhận được?

Cô bé cũng có quyền được biết sự thật, mà cũng nên biết sự thật.

Cho nên, Hoắc Khải nói cho Linh Linh biết chuyện đó, mà lúc đầu, Linh Linh cũng thật sự tỏ ra không thể chấp nhận, nhưng vài ngày sau, dường như cô bé cũng đã hiểu ra.

Chuyện này, Linh Linh cũng giấu Giang Chí Hạo, khiến anh ấy nghĩ rằng bản thân cô bé chưa biết gì hết.

Kêu Chung Giai Vi gặp Linh Linh, trong lòng Giang Chí Hạo cũng không thấy thoải mái. Anh ấy hi vọng hai mẹ con có thể cắt đứt quan hệ thì càng tốt.

Nhưng đâu phải người dưng nước lã chứ, dù sao Linh Linh cũng là do cô ta mang thai mười tháng, khổ nhọc sinh ra, không thể đối xử quá tuyệt tình.

Nếu thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ thì năm đó, có lẽ anh đã quyết chết cùng Chung Giai Vi.

“Linh Linh cũng đến à?”, Chung Giai Vi nhìn ngó xung quanh, vừa hay nhìn thấy Vương Vũ Hành và những người khác đỗ xe bên đường.

Cửa xe mở ra, Linh Linh bước từ trên xe xuống cùng với Hoắc Khải, Vương Vũ Hành và những người khác đi về bên này.

Lúc chưa xuống xe, Linh Linh đã nhìn thấy Chung Giai Vi rồi.

Cô bé cũng không tỏ ra vui vẻ gì mà vẫn bình tĩnh, còn Vương Vũ Hành và mấy người khác có chút không vui.

Họ đều biết quá khứ của Giang Chí Hạo, cũng biết đến Chung Giai Vi.

Giang Chí Hạo là bạn tốt của họ, vậy thì Chung Giai Vi chính là người phụ nữ xấu xa đối xử tồi tệ với bạn tốt của họ.

Nếu đã như vậy thì sao còn phải cười tươi chào đón, không lên cho một bạt tai lật mặt đã là tốt lắm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio