Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hết giờ, Mục Sam dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy chạy vội về ký túc xá.

Chưa ăn điểm tâm, không biết con heo con ngốc nghếch kia có biết tự đi tìm đồ ăn không ? Sớm biết như vậy tối hôm qua hẳn là nên mua ít mì với trứng để dành trong phòng, nhưng mà tiểu gia khỏa kia có thể tự nấu sao?

Trong lòng âm thầm lo lắng, lại đột nhiên nhận được thông báo, họp giảng viên lịch sử.

Mặc kệ nói ra sao thì công việc vẫn là quan trọng nhất. Mục Sam phi thường bất đắc dĩ lại không thể không thay đổi phương hướng, đi họp. Tâm thần không yên nghe tổ trưởng bố trí xong nhiệm vụ, xin miễn đi liên hoan cùng nhóm đồng sự, vô cùng lo lắng chạy về.

Làm cho nhóm đồng sự đều cười,“Thầy Mục à, không phải là anh kim ốc tàng kiều chứ?”.

Không phải kim ốc tàng kiều, mà là cách vách tàng kiều. Bất quá tuy là cách vách nhưng cũng bị Mục Sam bất tri bất giác coi như trong phạm vi mình quản lý.

Vừa lên lầu, chỉ thấy kiều cục cưng làm vẻ mặt như khổ qua ngồi trên cầu thang, ánh mắt vừa nhìn thấy anh đầu tiên là sáng ngời, lập tức vạn phần ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn lên án,“Sao giờ này thầy mới về?”

“Sao em lại ngồi ở ngoài này?”

“Em không có chìa khóa!”.

“Sao em lại không có chìa khóa chứ?”.

“Sáng nay thầy đâu kêu em lấy!” Kì Hạnh Chi dùng vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên.

Phựt! Trên đỉnh đầu Mục Sam bay qua một đám quạ đen, đứa nhỏ này, thật đúng là …… một chút để ý cũng không có!

“Vậy có phải từ sáng tới giờ em vẫn chưa ăn gì cả không?” Mục Sam không rảnh chỉ trích, càng đau lòng vội vàng tìm chìa khóa mở cửa.

Kì Hạnh Chi lẽo đẽo đi theo anh vào trong phòng, vẻ mặt cực kỳ khổ sở,“Thầy đâu có chuẩn bị cho em!”

Thầy Mục Sam thật sự cảm thấy mình có tội lớn, xem đem người ta ngược đãi thành dạng gì, ngay cả cơm cũng không cho ăn, so với địa chủ còn ác hơn!

Buông sách xuống trước pha cho cậu một ly sữa ấm bụng, rồi mới hỏi tiểu tức phụ, “Chúng ta đi ra ngoài ăn hay gọi người mang đến?”

“Em muốn ăn cháo ngày hôm qua! Còn có thịt nướng nữa!” Kì Hạnh Chi uống hết ly sữa nóng, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hé cái miệng nhỏ nhắn còn dính sữa yêu cầu, trông chẳng khác gì một đứa trẻ.

Mục Sam rất muốn đưa tay lau sữa, nhưng rốt cuộc vẫn là lấy khăn ở trên bàn lau cho Kì Hạnh Chi,“Giữa trưa không biết có mở cửa không, chúng ta đi xem đi!”.

Khi đi ngang qua chỗ quản lý, tìm dì quản lý xin chìa khóa phụ. Dì quản lý nhìn bọn họ cười hì hì trêu ghẹo,“Thầy Mục à, thầy tốt nhất là nên đi xin một căn phòng lớn mà ở chung, miễn cho lại quên chìa khóa nữa!”

Cùng ở một phòng? Vậy chẳng phải thành chung sống rồi sao? Mục Sam ngẫm lại có chút đỏ mặt ,“Không sao cả, tôi sẽ đặt thêm một chiếc để đề phòng, sau này không phiền dì nữa.”.

“Vậy nhớ là khi giao phòng thì phải đem hết chìa khóa giao lại nga!” Dì quản lý đăng ký xong, đem cái chìa khóa giao cho bọn họ.

Giữa trưa, mấy sạp hàng ở chợ đêm đương nhiên không mở, Mục Sam mang Kì Hạnh Chi đến một quán ăn gần đó, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi hai phân thức ăn.

“Gọi cho em một phần cơm với canh xương hầm cùng rau củ được chứ?”.

Kì Hạnh Chi hoàn toàn không biết tốt xấu, bảo cậu ăn cái gì thì cậu ăn cái nấy.

Cũng thật thà đợi cho đồ ăn bưng lên, cậu mới bắt đầu cắm cúi ăn, đem toàn bộ thịt heo ăn sạch, cả da cũng không bỏ, ngoại trừ phần mỡ mới bỏ đi, canh cũng uống sạch nước, chỉ chừa lại phần cái. Tuy nhiên cơm chỉ mới ăn có một nửa, đồ ăn không còn, cậu vẫn chưa có ăn no, không vui nhìn Mục Sam.

Mục Sam cũng đói từ sáng tới giờ, vì vậy cũng không để ý nhiều đến Kì Hạnh Chi, đến khi ăn xong phần ăn của mình, mới phát giác Kì Hạnh Chi để cơm thừa rất nhiều,“Ăn không vô?”.

Kì Hạnh Chi lắc đầu,“Không có đồ ăn !”

“Vậy có muốn gọi thêm một phần nữa không?”

Kì Hạnh Chi bắt đầu khủng hoảng,“Canh gà béo quá, cũng chẳng thơm, đồ ăn làm không ngon, đầy mỡ, chả ngon như cháo hôm qua!”

Vậy giờ phải làm sao?

Kì Hạnh Chi nghĩ nghĩ,“Em muốn ăn bánh ngọt.”

Được rồi! Mục Sam thực tự giác gọi tính tiền, bỗng nhiên từ hàng ghế bên trong đi ra một đám người, đúng là đồng sự của anh,“A! Thầy Mục, sao lại ngồi ở đây ăn cơm? Đây không phải sinh viên trong trường chúng ta sao ?! Sao hai người lại ngồi cùng nhau?”

Kì Hạnh Chi ở trong trường học rất nổi tiếng, nguyên nhân là do khuôn mặt kia của cậu thực mê hoặc chúng sinh. Không chỉ có là sinh viên quan tâm đến cậu mà còn không ít giảng viên trẻ tuổi ưu ái đến cậu.

Bất quá tất cả mọi người cũng đều biết, sinh viên này quả thật rất cao ngạo, chưa bao giờ quan tâm đến ai. Thật không nghĩ tới, cư nhiên lại có thể thân cận với Mục Sam vừa mới đến như vậy, thật sự khiến cho mọi người thắc mắc.

“Thầy Mục, cái này hình như không tốt lắm đi? Sao có thể công khai quan hệ với sinh viên như vậy?”.

“Không…… Không phải! Em ấy kỳ thật…… là hàng xóm, cái kia trường học an bài ……” Mặt Mục Sam đỏ bừng, lắp ba lắp bắp giải thích.

Người cao to như vậy, cư nhiên lại mang theo biểu tình thẹn thùng xấu hổ, thật sự là làm cho người ta không nhẫn tâm trêu cợt tiếp.

“Quên đi quên đi!” Có một người tốt bụng liền đi ra hoà giải,“Thầy với trò ngồi ăn bữa cơm có là gì? Nếu thực sự có gì, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở trong đại sảnh, mọi người nói có đúng không ?”.

Lời này nói rất đúng. Có người còn muốn chế nhạo vài câu cũng thấy xấu hổ không biết nói gì.

“Buổi chiều còn có tiết dạy đấy! Chúng ta về trường học đi. Thầy Mục, gặp lại sau!” Có người quay đi, những người khác cũng kéo theo.

Mục Sam lúc này mới thở phào một hơi, quay đầu lại, đối mặt với Kì Hạnh Chi đang trừng mắt nhìn mình vội giải thích,“Ách…… Cái kia mấy người đồng sự hay nói giỡn, em đừng để ý a!”.

Kì Hạnh Chi không ngại người khác nói giỡn, cậu chỉ để ý đến một chuyện,“Có thể đi ăn bánh ngọt chưa?”

Đã đói bụng! Trước khi cái bụng nhỏ được lấp đầy, heo con hoàn toàn không có khí lực để ý đến chuyện gì.

Mục Sam như được đại xá, vội vàng dẫn cậu đi ra ngoài ăn bánh ngọt.

Kì Hạnh Chi có chuyện không biết, nhờ cái tính thích ăn ngọt được kế thừa từ ba ba, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ biết mấy tiệm bán bánh ngọt nổi tiếng nhất trong thành phố. Cậu bèn đọc vài cái tên cho tài xế taxi, bảo người đó chở cậu đến tiệm gần nhất.

Nhìn Kì Hạnh Chi hưng phấn chạy vào tiệm, chỉ mua đúng một cái bánh ngọt nho nhỏ cầm gọn trong lòng bàn tay mà cắn, Mục Sam có chút dở khóc dở cười. Tiền đi xe taxi đến đây mắc gấp mấy lần cái bánh ngọt này ! Chỉ mua đúng một cái, cũng quá lỗ đi.

Anh lại lựa mấy thứ,“Sáng ngày mai ăn cái này được không?”.

Kì Hạnh Chi cắn một miếng bánh ngọt nuốt vào, rất là kỳ quái nhíu nhíu mày,“Buổi sáng không phải nên ăn bánh bao sữa đậu nành, uống ít cháo ăn bánh rán sao? Ông nội nói, cái kia mới có dinh dưỡng, món điểm tâm ngọt là buổi trà chiều mới ăn.”

Heo con tự chủ trương phân phó,“Sáng ngày mai em muốn ăn cháo bát bảo, thêm hai quả trứng là đủ rồi.”

Cậu nhóc này thực sự coi mình là bảo mẫu sao? Mục Sam nhìn Kì Hạnh Chi nửa ngày, vẫn là quên đi. Yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, chính mình làm cũng có thể ăn, vậy cũng được đi?

Vậy làm đi. Coi như là thực tập cho cuộc sống gia đình trong tương lai, thầy Mục sam tự an ủi. Nhưng anh vì cái gì lại muốn cùng sinh viên của mình thực tập cuộc sống gia đình chứ? Phần tâm tư này đáng để quan tâm nha.

Có lẽ câu kết luận của heo cha rất đúng: Tiểu Vận Phúc nhà chúng ta a, luôn làm cho người ta nhịn không được muốn nuôi nó, đặc biệt khi nó ăn uống no đủ, ăn mặc đẹp đẽ, rất là cao hứng ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ có cảm giác ngay cả ánh mặt trời đều đặc biệt sáng lạn.

Thầy Mục Sam vẫn chưa đạt được đến trình độ như heo cha, nhưng anh quả thật cảm thấy cùng Kì Hạnh Chi ở bên nhau cảm giác thực không tệ.

May mắn buổi chiều không có tiết dạy, Mục Sam mang theo Kì Hạnh Chi đến siêu thị Vinh Huy mua đồ về nấu cháo Bát Bảo. Cuộc sống đúng là tiện lợi, cái gì cũng đều được chuẩn bị sẵn hết. Mục Sam nghĩ thầm, đây cũng không phải quá khó khăn!

Cô bán hàng thấy bọn họ còn trẻ, thực nhiệt tình đề cử,“Không bằng hai vị mua luôn một cái nồi điện đi, buổi tối bỏ đồ vào sẵn là sáng ngày hôm sau đã có cháo ăn rồi. Còn trứng này a, cũng có thể buổi tối trước luộc qua, sau đó lột vỏ để trong nước trà bỏ vào tủ lạnh qua một đêm, sáng ngày hôm sau hương vị sẽ không chê vào đâu được! Khi lấy ra nên đun nóng lại một chút là có thể ăn. Chú ý nước trà đừng để quá đậm nga!”.

Này thực dễ dàng! Mục Sam lại hỏi,“Vậy nếu muốn ăn bánh bao, bánh rán, còn có sữa đậu nành thì làm sao?”.

Cô bán hàng cười dài vui vẻ chỉ cho bọn họ từng chút một.

Không lâu sau, Mục Sam mua về một cái nồi áp suất, một cái nồi để luộc trứng, máy xay đậu nành, một đống bánh bao đông lạnh, còn có một cái chảo nhỏ dùng để chiên trứng, cùng với mấy thứ dùng cho cuộc sống hằng ngày.

Mua đồ đương nhiên là thầy, còn trò thì ngay cả nghĩ cũng còn chưa nghĩ đến, thậm chí là chuyện tiền mua sắm từ đâu ra.

Nhưng thầy cho dù nhận lời uỷ thác chăm sóc cho học trò, vì cái gì một chút cũng không lo lắng kinh tế từ đâu ra? Còn có heo ông, sao cũng không nghĩ đến chuyện trả tiền lại cho người ta ? Là do bọn họ quên sao ? Hay là do cố ý xem nhẹ?

Khi Diêu Nhật Hiên cuối cũng cũng nhớ tới vấn đề này mà đặt câu hỏi khi, heo ông nằm trên võng nhàn nhã nói, chút tiền lẻ ấy nhà chúng ta đương nhiên không cần, chính là phải biết rằng, thằng nhóc kia có phải là hạng người bụng dạ hẹp hòi hay so đo mấy thứ này không ? Nếu là vậy, kia tiểu Vận Phúc cũng không có biện pháp chung sống với hắn ta. Hiện tại là nhà chúng ta có tiền, vạn nhất nhà chúng ta ngày nào đó không có tiền, hắn ta còn có thể đối tốt với tiểu Vận Phúc sao? Đây là bản chất vấn đề, phải tính toán cho kỹ!

Cho nên thực may mắn, thầy Mục Sam, ngươi lại qua một cửa.

Kì Hạnh Chi lấy cuốn sách dạy nấu ăn được tặng kèm, rất hứng thú nghiên cứu,“Nguyên lai đánh sữa đậu nành còn có nhiều cách như vậy, mà máy nấu sữa đậu nành cũng có thể nấu cháo nga! Bình thường em không biết ba ba sao mà làm ra được.”.

Mục Sam cười tiếp lời,“Vậy sau này em phụ trách đánh sữa đậu nành được không?”.

“Được!” Kì Hạnh Chi rất hứng thú gật đầu, cũng không hề biết từ nay về sau sẽ phải bắt đầu học tập làm việc nhà.

Thầy giáo không hổ danh là thầy giáo, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội dạy dỗ học trò. Nhưng con heo lười này có thể chịu khó kiên trì làm việc nhà mãi sao? Thầy còn phải không ngừng động não a!

Ôm theo một đống lớn gia cụ về nhà, cuộc sống nửa gia đình của hai người chính thức mở màn!

[ps:Kế hoạch Thầy giáo đầu gỗ dạy dỗ heo con : Vào nhà, xuống bếp, đương nhiên quan trọng nhất chính là, đi vào phòng ngủ…… chịu không nổi , hảo tà ác a!].

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio