Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mục Sam cầm chìa khóa cùng với một đống đồ quay về trường học, cuối cùng mở ra cửa phòng của Kì Hạnh Chi.

Tốt lắm, vẫn là loạn thất bát tao như trước khi anh rời đi. Giấy vẽ một tờ cũng không mất, Mục Sam trước tiên cẩn thận thu dọn đám bảo bối, cảm hứng sáng tác nghệ thuật hoàn toàn dựa vào linh cảm trong nháy mắt, ngay sau đó ai biết anh còn có thể vẽ được bức nào như thế nữa không?

Kì Hạnh Chi đi đường mệt mỏi, ngồi xuống liền vênh mặt hất hàm sai khiến,“Em muốn uống nước!”.

Mục Sam hơi nhíu mày, vẫn đi rót một ly nước cho cậu, rồi mới bắt đầu hạ lệnh,“Trước tiên em tự dọn dẹp phòng của mình đi, đem đống quần áo dơ trong toilet đi giặt, còn có phòng ốc cũng nên sửa sang lại một chút, làm thế nào mà mới ở một ngày em đã đem căn phòng biến thành thế này rồi!”.

A? Kì Hạnh Chi mở to hai mắt nhìn, dường như mới nghe người ngoài hành tinh nói chuyện, chỉ chỉ vào mũi mình,“Em dọn á?”

“Phòng của em em không dọn thì ai dọn nữa?” Mục Sam hung hăng lôi Kì Hạnh Chi ra khỏi cái sô pha, “Còn có máy xay sữa đậu nành, nồi điện, sau này để lại ở trong phòng em, muốn uống sữa đậu nành hay ăn cháo thì tự em nghiên cứu, nếu muốn ăn bánh hay trứng gì gì đó thì nói trước với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho.”.

“Nhưng mà……” Kì Hạnh Chi mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, quả thực có thể nhét được cả quả trứng vào,“Này…… không phải thầy sẽ chăm sóc cho em sao?”

“Thầy chỉ lo cho em chứ không phải hầu hạ em!” Mục Sam vừa nghe là biết con heo con này từ nhỏ khẳng định đã bị người nhà chiều hư,“Nếu như em không biết làm, không sao cả, từ giờ trở đi tôi sẽ dạy em!”

Anh cầm lấy cái tạp dề mới mua mang vào cho con heo lười kia,“Bây giờ bắt đầu đi! Tôi là thầy, em phải nghe lời chứ!”

Nhìn cái tạp dề mới màu lam, Kì Hạnh Chi miễn cưỡng mặc vào, nhìn ông thầy giáo trước mắt, Kì Hạnh Chi miễn cưỡng phục tùng,“Nhưng mà, em không biết làm gì cả!”.

Mục Sam nghĩ nghĩ, nếu để cậu ngốc này ở một mình trong phòng, anh cung sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy coi như hợp tác đi!

Chỉ huy Kì Hạnh Chi cầm cái giỏ đi thu dọn quần áo bẩn trong phòng tắm, sau đó bắt tay dạy cậu cách dùng máy giặt, hẹn giờ xong, cái máy giặt vui vẻ xả nước, bắt đầu làm việc.

Này dường như cũng không quá khó khăn nga, Kì Hạnh Chi vì thành quả lao động nho nhỏ mà thỏa mãn, vui sướng. Mục Sam lại quẳng cái khăn qua cho cậu. “Đi chà rửa cái bồn tắm đi, xem em kìa, làm cho mọi thứ lung tung hết, không lẽ tối nay không cần dùng đến sao?”.

Vậy…… tiếp tục làm việc! Lần đầu tiên trong cuộc đời Kì Hạnh Chi phải cúi lưng, cong cái mông nhỏ lên bắt đầu làm việc.

Mục Sam khẽ mỉm cười, đi ra thu dọn phòng ngoài, thuận tay lại giúp Kì Hạnh Chi sắp xếp lại cái giường, tung chăn lên, lại ngoài ý muốn khiến cho một chú gấu bông văng ra.

Chú gấu đã rất cũ kỹ, lông cuộn hết lại, nhưng nụ cười thơ ngây khả cúc thì vẫn như cũ, làm bạn với chủ nhân.

Tâm đột nhiên mềm nhũn, tiểu quỷ này, tuy rằng yêu quần áo mới, nhưng trong lòng vẫn là thực nhớ tình bạn cũ, ngay cả món đồ chơi cũ kỹ như vậy cũng luyến tiếc bỏ đi.

Đem chú gấu đặt ở đầu giường, Mục Sam đi ra đùa nghịch với mấy món đồ điện mới mua. Nhất nhất sắp xếp gọn gàng, lại cầm cây lau sàn nhà sạch sẽ.

Kì Hạnh Chi tuy rằng chẳng làm được bao nhiêu việc, nhưng cậu cảm thấy mất rất nhiều sức lực, vất vả vô cùng.

Vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, Mục Sam lại bắt cậu đứng lên,“Bên kia của tôi còn chưa quét dọn.”.

Phòng của thầy mắc gì cũng muốn em quét dọn? Kì Hạnh Chi chu miệng nhỏ nhắn phụng phịu, vẻ mặt tâm không cam tình không nguyện.

Mục Sam nhịn không được đưa tay nhéo nhéo hai cái má phúng phính,“Vậy phòng của em mắc gì lại bắt thầy quét dọn? Thầy chăm sóc trò thì trò cũng nên báo đáp công thầy chứ, đúng không?”.

Dường như đúng là như vậy đi, Kì Hạnh Chi ngây ngô nghe lời thầy đi dọn dẹp.

Hai gian phòng nhỏ thu dọn cũng rất nhanh, nhất là hơn một người, nhìn phòng ốc gọn gàng tâm tình đúng là tốt lên không ít.

Mục Sam vừa làm việc vừa nhớ lại cảm giác khi mấy ngón tay chạm vào làn da trắng mịn kia, sử dụng nhiều mỹ phẩm như vậy quả nhiên không vô ích, hiệu quả thực không tồi.

Từ trước đến giờ Mục Sam rất phản cảm chuyện một đứa con trai quá chú trọng bề ngoài, nhưng nếu là Kì Hạnh Chi, dường như cái gì cũng đều hợp tình hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định giữ lại cái đống chai lọ cho tiểu gia khỏa kia tiếp tục sử dụng.

Bất quá mỹ phẩm dùng nhiều không biết có hại cho da hay không? Thầy giáo hay quan tâm bắt đầu lo lắng, nếu không ngày mai đánh điện sang Pháp hỏi thăm thử coi có mỹ phẩm thiên nhiên gì đó tốt cho da không ? Đưa cho tiểu gia khỏa kia, cậu nhóc hẳn là rất thích đi!

Tưởng tượng đến dáng vẻ của Kì Hạnh Chi khi nhận được quà, tâm tình của thầy Mục Sam càng thêmsáng lạn. Vì thưởng cho heo con lười hôm nay có biểu hiện xuất sắc, anh quyết định tự mình xuống bếp nấu cơm cho heo con. Đương nhiên, tiền cơm cũng nói rõ ràng ,“Ăn xong em rửa chén, nếu không đổi lại em đi nấu cơm!” Chọn một trong hai.

Kì Hạnh Chi nghĩ nghĩ một chút, dường như rửa chén có vẻ đơn giản hơn, vậy lựa chọn rửa chén đi! Bất quá cậu cũng đưa ra yêu cầu,“Buổi tối có thể mang em đi ăn thịt nướng không ?”.

Đương nhiên không thành vấn đề! Nhóc con này thật đúng là dễ nuôi. Mục Sam bận rộn ở trong gian bếp nhỏ, để cho Kì Hạnh Chi chơi một mình trong phòng.

Kì Hạnh Chi nằm ườn trên sô pha, lật xem mấy tạp chí lá cải nhàm chán, một mình vui vẻ cười không ngừng.

Mặt trời chiều ngả về tây, chim bay về tổ, tiếng động lẫn mùi đồ ăn từ các căn phòng trọ khác cũng lần lượt vang lên, mùi đồ ăn lẫn lộn vào nhau, hương thơm thoang thoảng.

Mục Sam đứng bên bếp, thỉnh thoảng ngoái đầu liếc nhìn Kì Hạnh Chi, đột nhiên có chút hoảng hốt, dường như giấc mộng đẹp nhiều năm qua của mình, cuối cùng cũng trở thành sự thật.

Một ngôi nhà nhỏ ấm áp, một người yêu hợp ý, có lẽ không thể có con, nhưng này cũng có thể coi như là hạnh phúc mỹ mãn. Khóe miệng Mục Sam không ngăn được ý cười, suy nghĩ bay tới vài năm sau……

Không đúng không đúng! Sao tự nhiên lại muốn con heo lười này ở bên mình? Hẳn phải là mối tình đầu mới đúng!

Bỗng dưng, trong phòng ngủ có tiếng di động vang lên.

“Điện thoại!” Kì Hạnh Chi quay đầu kêu một tiếng.

“Em đi lấy dùm tôi!” Trên bếp, Mục Sam đang luống cuống tay chân xào đồ ăn, không cách nào đi nghe được.

Kì Hạnh Chi đẩy cửa vào phòng ngủ, bên trong nhỏ bé mà gọn gàng sạch sẽ. Một chiếc giường đơn, tủ quần áo, còn có một cái giá vẽ.

Tiếng chuông điện thoại truyền ra từ tủ quần áo, mở cửa ra, bên trong rõ ràng là bộ đồ hàng hiệu lần trước nhìn thấy, di động đang chớp tắt không ngừng trong túi quần.

Kì Hạnh Chi cầm di động đi ra ngoài, di động rất mới cũng rất đẹp, không phải là dòng điện thoại được bày bán trong các cửa tiệm bình thường, hơn nữa bên trên còn có logo của một hãng điện thoại danh tiếng. Kì Hạnh Chi cực kỳ tò mò, thầy giáo sao lại có thể sở hữu được mấy thứ này ? Mà cái tên hiện lên trên điện thoại tuy rằng cậu không biết là đến từ nước nào, nhưng ít nhất cũng biết là không phải là người nước này.

Thấy Kì Hạnh Chi đứng ngốc ngốc ở đó, Mục Sam đàng phải đoạt lấy cái điện thoại, một tay xào đồ ăn, một tay bắt điện thoại.

“Tôi rất tốt! Mọi chuyện đều đã yên ổn, vốn định điện thoại sớm cho ngài, đã khiến ngài lo lắng. Vâng, được, tôi biết, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình, ngài cũng nên bảo trọng!”.

Treo điện thoại, anh quay sang giải thích cho Kì Hạnh Chi đang hết sức tò mò nhìn mình,“Một người bạn nước ngoài.”.

Kì Hạnh Chi không quan tâm chuyện này, cậu chỉ quan tâm,“Thầy, bộ quần áo trong tủ thầy là của ai?”.

Cậu ta đang hoài nghi cái gì sao? Mục Sam trả lời,“Là của thầy !.”

Kì Hạnh Chi làm vẻ mặt sùng bái,“Thầy ơi, bộ đồ đó thực đắt tiền đi? Sao thầy mua được ? Thầy là khách vip của họ à?”.

Ách…… trong mắt Mục Sam hiện lên một tia do dự, ấp a ấp úng giải thích,“Đó là……là một người bạn tặng, anh ta là nhân viên ở đó.”.

Oa! Kì Hạnh Chi càng thêm hâm mộ ,“Anh ta là nhà thiết kế sao? Sao có thể tặng thầy bộ đồ xịn như vậy?”.

Cái này! Mục Sam nghĩ nghĩ,“Kỳ thật anh ta là nhân viên phụ trách quét dọn, bộ quần áo này là hàng lỗi, cho nên mới không cần, đem cho người dọn vệ sinh .”.

Cái lý do trăm ngàn lỗ hổng như vậy bất cứ người bình thường nào cũng không có khả năng tin tưởng, nhưng Kì Hạnh Chi đơn thuần như tờ giấy trắng liền tin sái cổ,“Thầy ơi! Em tốt nghiệp xong thầy giới thiệu em đi làm người dọn vệ sinh được không? Em muốn đến đó quét dọn!”.

Xì! Mục Sam thật sự buồn cười, ôm bụng cười ha ha,“Đứa ngốc! Người dọn vệ sinh có gì hay ho mà làm? Em cho là mỗi ngày có thể được một bộ quần áo a? Người ta làm bao nhiêu năm cũng chưa được đụng đến một lần đâu! Thôi được rồi, chuẩn bị dọn bàn ăn cơm!”.

Kì Hạnh Chi nhất thời nhụt chí, thật vất vả mới tìm được mục tiêu sống lại một lần tan biến. Lại không cam lòng hỏi,“Thầy ơi, vậy di động của thầy làm sao mà có? Cũng là nhặt được?”.

Mục Sam vò đầu,“Này…… không phải là nhặt được, bất quá không phải là hàng chính hãng, là…… là hàng nhái bên ngoài.”.

“Hàng nhái mà đẹp thế này a?” Kì Hạnh Chi không thể tin được xem xét kỹ cái điện thoại,“Trách không được không thấy ra mặt hàng này, nguyên lai là giả a!” Cậu bĩu môi trả lại.

Thầy Mục Sam âm thầm đỏ mặt, tổng cộng lời nói dối ngày hôm nay nhiều hơn cả năm trời cộng lại ! Cái di động này là hàng sản xuất đặc biệt số lượng có hạn, ở mấy siêu thị làm sao có bán. Sau này vẫn là nên giấu kỹ, không để cho người ta phát hiện.

Nếu nhắc tới công việc, trong lúc ăn cơm, Mục Sam bắt đầu quan tâm đến một vấn đề,“Kì Hạnh Chi, sau khi tốt nghiệp em có tính toán gì không?”.

Kì Hạnh Chi nghe tới vấn đề làm cho mọi người đau đầu nhất này, cậu cũng chẳng sợ mất mặt, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ,“Tốt nghiệp thì kết hôn, kết hôn không được thì học tiếp.”.

A? Mục Sam sửng sốt,“Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới chuyện đi làm sao?”.

Kì Hạnh Chi lắc đầu,“Em chẳng biết làm gì cả, chỉ biết tiêu tiền! Anh trai em nói em ngu ngốc như vậy mà đi làm thì nếu không phải bị người ta chiếm hết tiện nghi, chính là bị người ta cướp hết tiền!”.

Đây thật đúng là rất tự mình hiểu lấy.

Mục Sam không biết nói gì nữa, bất quá tên học trò này quả thật phi thường đáng yêu, anh cũng thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Vậy vì sao em lại muốn thầy làm bạn trai em?”

Kì Hạnh Chi không do dự nói,“Bởi vì thầy giống cha.”.

Mục Sam nghẹn cơm, không lẽ mình già đến vậy sao ? Kì An Tu đã hơn năm mươi rồi a.

Kì Hạnh Chi cũng hỏi lại một câu,“Thầy, mối tình đầu của thầy đang ở đâu?”

———————

ô ô, có ai hiểu “tiểu vị chết” là gì hêm. mí lị “ngọc hồ” phát âm có tương tự như “vận phúc” hêm vậy, ta đang bí chỗ này a~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio