Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo.
Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm.
Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi.
Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?”
Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…”
Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!”
Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?”
“Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?”
Thư sinh chắp tay cười: “Lần này tiểu sinh vào kinh thi cử, vừa khéo đi ngang nơi này.”
“Ai ôi, công tử phải nhớ kỹ, rời xa ngọn núi có đi mà không có về nha.”
Thư sinh cười cười, gật đầu đồng ý.