Thư sinh rời khỏi quán trà, đi tới một tiệm bán thuốc trong thành.
Ông chủ Trương tiệm bán thuốc là một nam nhân trung niên, mặt chữ điền, lông mày chữ bát (八), cằm có râu quai nón, tướng mạo trông hơi hung hãn.
Có điều tính cách ông chủ Trương không tồi, làm ăn an phận, bàn về giá cả buôn bán thảo dược, tìm cả cái Sở Dương này cũng chẳng có chỗ nào rẻ hơn, thư sinh biết rất rõ điểm này đấy.
Sau khi thư sinh vào cửa thì thấy ông chủ Trương và tiểu nhị đang nói chuyện phiếm.
“Nghe đồn Đại thiếu gia Tạ gia ba ngày sau phải thành hôn.”
“Thiệt hay giả?!” Tiểu nhị ngạc nhiên, “Tạ Đại thiếu gia gia thế hiển hách, luận về tướng mạo ở Sở Dương không đứng nhất thì cũng đứng thứ hai, chẳng biết là cô nương nhà ai tốt phúc như vậy.”
“Là tiểu thư Hồng gia.”
“À à, thế cũng xứng đấy.”
Thư sinh vểnh tai nghe vài câu rồi gói gém dược liệu ra khỏi thành, đi hơn mười dặm về phía Nam, một mình tiến thẳng lên núi.
Đi đến giữa sườn núi, trong rừng cây rậm rạp bỗng xuất hiện một loạt gian nhà tranh tầm thường.
Thư sinh lại gần gõ cổng, một tiểu cô nương vấn cao tóc ló đầu ra từ bên trong, miệng la lên, “Giáo chủ đã về!”