Tạ Thần Mân ho hai tiếng hắng giọng.
Phía sau là tiếng ồn ào nghiêm túc và căng thẳng của phòng cấp cứu, tiếng vang yếu ớt của máy đo điện tâm đồ, giống như tiếng tim đập của ai.
Tạ Thần Mân nói, anh Lâm Sơ, cho dù sinh lão bệnh tử, giàu sang hoặc nghèo khó, anh có bằng lòng ở bên em, nắm tay cả đời không.
Cậu ấy lại bổ sung thêm một câu, anh đừng cười.
Tôi nói, em rất giống một tên đần.
Cậu ấy nói, em không biết lời, tự bịa ra, anh đừng cười.
Tôi nói, được.
Cậu ấy nói.
“Anh Lâm Sơ.”
“Anh nhìn vào người trước mắt này.”
“Bây giờ có lẽ cậu ấy hồi hộp quá, thoạt nhìn không được thông minh cho lắm.”
“Hoặc là bắt đầu từ rất lâu đã là đức hạnh này, vừa nhìn thấy anh, suy nghĩ sẽ hoàn toàn rối loạn, không biết nên nói gì làm gì, mới có thể cẩn thận từng li từng tí mà kín đáo trao tình yêu ngu xuẩn của cậu ấy cho anh.”
“Anh hãy thương xót cậu ấy, đừng không cần cậu ấy, cũng đừng bỏ cậu ấy.”
“Cậu ấy thực sự rất rất thích anh, thích đến mức nếu anh bỏ cậu ấy, cậu ấy sẽ không sống nổi nữa.”
Hai người trong suốt ôm nhau, giống như ông trời cố tình khiến lớp vỏ bọc ôm lấy trái tim của họ đều biến mất, chỉ để lại hai trái tim trần trụi đỏ tươi đập lên rúc vào nhau sưởi ấm cho nhau.
Tôi biết có lẽ cậu ấy đã chuẩn bị rất lâu, chuẩn bị nói vào ngày hôm nay, trong lễ cưới chúng tôi mong đợi.
Nơi này không có “tình địch” của cậu ấy, cậu ấy tự làm mục sư.
Tạ Thần Mân nói.
“Cho nên nói, dù là sinh lão bệnh tử, nghèo khó hoặc sang giàu, anh có đồng ý mãi mãi ở bên cậu ấy, đầu bạc răng long không.”
Tôi nghẹn thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng, nói, “Tôi đồng ý.”
Cậu ấy nói, “Em cũng đồng ý.”
Cậu ấy cúi đầu xuống hôn tôi, đây là linh hồn nóng bỏng đầu tiên tôi chạm vào trong thế giới lạnh lẽo bảy ngày sau khi chết.
Cậu ấy đã từng nói, sẽ yêu tôi dài hơn cả đời, dài thêm một nụ hôn.
Cậu ấy nói cậu ấy muốn cưỡng hôn tôi trước mặt người chèo đò đưa canh cho vong linh.
Trong lòng cậu ấy vô cùng hẹp hòi, xưa nay không biết trời cao đất rộng, lời đã hứa nhất định sẽ làm được, người đã bỏ vào trong tim, thì sẽ không lấy ra nữa.
Tôi nghe thấy âm thanh của máy theo dõi điện tâm đồ dần dần đập.
Bác sĩ đã mất đi hy vọng giật cả mình, mồ hôi trên trán đã lạnh trong nháy mắt hoảng sợ nóng lên, một lần nữa dốc hết toàn lực cứu lấy trái tim này.
Tôi cố gắng tách ra với cậu ấy, cậu ấy cũng đã biết kết cục, vẫn tha thiết không nỡ.
Cậu ấy nói, “Sơ ơi”.
Như thể cắt sống miếng thịt trên đầu tim.
Tôi nói, “Tạ Thần Mân, anh yêu em.”
Sự không nỡ của tôi thoải mái hơn cậu ấy.
Một góc trong tim từng có nắng sớm, sao lại chịu đựng bóng tối một lần nữa.
Tôi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cậu ấy đột nhiên trợn to, tôi cảm nhận được hai tay của cậu ấy siết chặt tôi, tôi nghe thấy cậu ấy không ngừng run rẩy gọi tên tôi.
“Sơ ơi, Lâm Sơ…”
Chỉ là hai chữ, mười lăm nét, mà cậu ấy dường như có thể đọc cả đời.
Tôi vẫn không kìm được nước mắt, nói, “Tạ Thần Mân, Thần Mân…”
Giống như hai tín đồ điên cuồng đang mặc niệm tín ngưỡng của họ.
Tôi kết thúc cho lời cầu nguyện này, khó khăn nói, “Em… em về đi.”
…
Các bác sĩ lau mồ hôi, phấn khởi run rẩy hô: “Cứu được rồi…”
Tất cả mọi người ngoài cửa hầu như đều là mừng rỡ như điên vì mất mà được lại, mẹ Tạ che miệng, cơ thể run rẩy, cuối cùng bật khóc.
“Bây giờ tạm thời hôn mê, lúc nào tỉnh thì chưa chắc chắn…”
…
Tạ Thần Mân giống như đứa trẻ, nằm trên giường bệnh nói: “Em nghĩ em nhắm mắt lại, khi mở ra sẽ không nhìn thấy anh nữa. Đột nhiên không muốn nhắm.”
Tôi nói: “Nhắm lại đi, mở ra còn có thể nhìn thấy mẹ chúng ta, còn có đám anh em của em.”
Tôi lại bổ sung: “Nhớ phải đền bù cho tài xế kia, vì em mà hoảng sợ cỡ nào.”
Cậu ấy ngoan ngoãn nói: “Ừm.”
Cậu ấy vẫn mở mắt nhìn tôi.
Tôi nói: “Từ khi ở bên em, anh đã viết nhật ký mỗi ngày, có lẽ để cùng với cái máy vi tính kia, mỗi ngày em đọc một ngày, có thể đọc mười năm.”
Cậu ấy nói: “Được.”
Tôi nói: “Đừng quên đón Chiêu Tài về, rảnh rỗi… rảnh rỗi thì đưa nó đến thăm mộ của Tiến Bảo.”
“Ừm,” Cậu ấy nói, “Ranh con kia sẽ thuận đường lừa em mua lòng nướng cho nó.”
Tôi nói: “Vậy thì mua, mua hai cái, nó sẽ mang cho mèo con.”
Cậu ấy nói: “Nếu em cũng muốn ăn thì sao.”
Tôi nói: “Vậy mua thôi.”
Cậu ấy cười nói: “Mua bốn cái, mang đến thăm anh, đúng lúc một nhà bốn miệng.”
Tôi cũng cười lắc đầu: “Vậy em phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Được.”
Cậu ấy gật đầu, vẫn nhìn tôi.
Tôi dở khóc dở cười, mũi lại cay xè: “Mau nhắm mắt đi, ngủ một giấc, em xem mẹ chúng ta cũng đang ngồi bên giường với em, em nhẫn tâm không.”
Cậu ấy ngoan ngoãn ừm lần nữa, sau khi nhắm mắt lại, lại mở ra, nhìn tôi một cái, cẩn thận nói.
“Sơ, anh có thể đừng quên em không.”
Tôi nói: “Không đời nào.”
Cậu ấy nói: “Ừm.”
Cứ cảm thấy tốc độ nhắm mắt lại của cậu ấy cực kỳ chậm, thời gian như là cả đời, có thể là vì tôi cũng biết, cậu ấy nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, chúng tôi sẽ xa nhau.
Tôi nhìn thấy khóe mắt của cậu ấy chảy ra một hàng nước mắt, cố gắng đi ngủ, cố gắng không mở ra nhìn tôi nữa, mím môi, cố gắng không gọi tên tôi nữa.
Tôi sẽ không rơi lệ nữa.
Đồng hồ trở về giờ, thất đầu đã trôi qua, người chết cũng nên quay lại luân hồi.
Tôi nghĩ tôi không uống canh, thì sẽ không quên.
…
Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ toàn thân đều đang đau đớn.
Tôi nhớ tôi ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe đạp công cộng, dưới cơn nóng giận đạp đổ nó.
Tôi nói với bên kia điện thoại, các cậu lát nữa hãy tới đây, tôi gọi mấy người, xem như hôm nay tôi vào cục cảnh sát cũng phải khiến họ liệt.
Tôi nghe thấy âm thanh bên kia kinh ngạc và không thể tin, không đợi họ nói ra lời khuyên nhủ, tôi đã cúp điện thoại.
Ngay sau đó lại có người gọi tới.
Tôi nhìn thấy tên của người liên hệ, trong lòng hơn khó chịu.
Nên cúp luôn.
Đến ven đường áng chừng một viên gạch.
Điện thoại trong túi liên tục vang lên, tôi đành phải nghe máy.
Tôi nói: “Chuyện gì.”
Anh ta nói: “Cậu ở đâu.”
Tôi hơi muốn cười, đáp: “Anh, nếu anh tới làm người hòa giả, nói trên điện thoại là được, cúp rồi kẻ hèn này sẽ phải đi đánh nhau, tiền điện thoại thẻ lưu lượng rất đắt.”
Anh ta nói: “Cậu biết hậu quả không.”
Tôi nói: “Để lại cho em một tiền án đi, cảm ơn.”
Điện thoại cúp máy.
Anh ta nói: “Dựa theo nội quy trường học vừa đổi vào năm ngoái, cậu có biết cậu sẽ bị đuổi học không?”
Giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay người, nhìn thấy gương mặt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng của anh ta.
Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã cảm thấy mặt mũi của tên đàn ông này rất đẹp, có lẽ là sinh viên nghệ thuật.
Thật ra anh ta cực kỳ lạc hậu.
Luôn bảo tôi đừng làm cái này đừng làm cái kia không cho tôi ra ngoài gây chuyện, không chơi game không giải trí, mỗi ngày chỉ biết học. Là loại học sinh ngoan rất thường thấy ở trong lớp ngày trước.
Tôi không thích học sinh ngoan.
Lúc này lồng ngực tôi đang kìm nén một cơn giận đang muốn trút ra, càng không muốn nhìn thấy học sinh ngoan đến cản trở.
Tôi nói: “Đàn anh à, tôi gọi anh một tiếng anh, anh đi mau, bố tiên sư lần này đừng cản tôi được không.”
Anh ta nói: “Tạ Thần Mân.”
Tôi nhìn thấy anh ta từ trong bóng tôi đi đến dưới ánh sáng đèn đường, lời nói vừa ra khỏi miệng, toàn bộ bị nghẹn xuống.
Anh ta nói: “Cậu trở về cho tôi.”
Trên mặt anh ta toàn là vết thương đã bôi thuốc.
Tôi không ngờ học sinh ngoan sẽ đánh nhau.
Nếu không phải về sau một cán sự trong cùng hội sinh viên của anh ta nói với tôi, có lẽ tôi không bao giờ biết tại sao nhóm người kia lại đến tìm tôi xin lỗi.
Bởi vì đối phương gian lận mà tôi kết thù oán với đội bóng rổ của lớp kia, chuyện này vốn dĩ kết thúc rồi, hai bên đều bị hủy tư cách.
Nhưng chúng nó tức không chịu nổi, tối hôm nay tự mình khiêu khích đánh bạn cùng phòng tôi bị thương.
Lâm Sơ biết chuyện này còn nhanh hơn tôi.
Một mình anh ta đi tìm ba người gây sự, rồi đánh người ta.
Vậy mà lực lượng ngang nhau.
Anh ta bảo họ đi xin lỗi, chuyện này cứ vậy chấm dứt, nếu như họ không làm, anh ta sẽ báo chuyện họ gây sự lên đồng thời thêm một tội quấy rối và ra tay làm hại cán sự hội sinh viên đến hòa giải.
Phải công nhận ba người kia sắp oan ức chết mất, họ bị thương nặng hơn một mình cán sự của hội sinh viên.
Lúc người anh em kia nói tới đây tôi hơi buồn cười.
Anh bạn kia nói với tôi, ông không biết đâu, lúc ấy Lâm Sơ giẫm lên lưng tôi, nói.
Đừng tưởng các cậu có thể tố cáo tôi, ở đây tôi có rất nhiều người, nghĩ xong rồi thì câm mẹ mồm cho tôi.
Anh bạn kia nói, hắn không ngờ lời này được nói bởi Lâm Sơ của tổ thanh tra bình thường tuân thủ quy củ và công chính thanh liêm nhất, quả thực giống như tên côn đồ thủ đoạn cứng rắn, khiến tổ trưởng nghe xong chắc chắn phải sụp đổ.
Đó là lần đầu tiên tôi thực sự hiểu anh ấy.
Tôi nghĩ anh ấy giống như nhà thông thái lánh đời trong tiểu thuyết, bề ngoài nho nhã yếu đuối, trên thực tế chỉ là không muốn so đo với người khác thôi.
Không thể ép anh ấy làm thật.
Về sau tôi mới biết được chuyện anh ấy chuyển khoa.
Người này có thể không thèm để ý bất kỳ ánh nhìn nào của bên ngoài, chỉ lắng nghe trái tim.
Thật sự rất đáng gờm.
Khi đó tôi mới biết được, thì ra anh ấy là kiểu người mà tôi muốn trở thành nhất.
Tôi muốn cố gắng đuổi kịp anh ấy.