Khi còn học đại học, thỉnh thoảng tôi sẽ gặp được Tạ Thần Mân ở vài nơi cố định.
Ví dụ như cửa hàng trà sữa, ví dụ như chỗ chuyển phát nhanh.
Đều có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Thần Mân làm thêm và vô số cô gái bắt chuyện với cậu ấy.
Ngoại hình của cậu ấy thực sự quá nổi bật, các cô gái kiểu gì cũng sẽ hỏi cậu ấy có phải sinh viên nghệ thuật không.
Có lúc người trong nhóm cán sự của hội sinh viên của tôi cũng sẽ thảo luận về cậu ấy.
Có người nói Tạ Thần Mân chính là người lần trước chúng ta xử lý đúng không.
Cán sự kiêm quản trị trang confession tuyên truyền hằng ngày nói như vậy.
Mỗi tuần đều có người ẩn danh gửi confession cho cậu ta, tuần suất thằng nhóc này xuất hiện ở viện chúng ta quá cao.
Tôi nói, mỗi tuần?
Cán sự bị thương nói, đúng vậy, không chịu được.
Đúng lúc cậu ấy đối diện tôi, đội ngược mũ nhân viên kèm theo trong đồng phục, ngồi dạng chân trên ghế, đặt đầu và cánh tay lên lưng ghế vừa uống trà sữa, vừa chơi điện thoại.
Tôi ngẩng đầu nói, em đào hoa lan tràn phết nhỉ.
Cậu ấy nói, hết cách rồi, mặt là mẹ em cho.
Tôi nói, tốt thật.
Cậu ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi, nói, đàn anh ghen rồi?
Tôi nói, ghen cái đầu em.
Cái tên cà lơ phất phơ này kéo thẳng ghế, cười nói với tôi, đàn anh, anh có bạn gái không, hoặc là bạn trai.
Tôi nói, có.
Cậu ấy khựng lại, sau đó vừa khuấy trà sữa vừa nói, à? Sao em chưa từng thấy.
Tôi nói, em gặp nó mỗi ngày, nói tên là máy tính.
Cậu ấy nói, đàn anh anh đừng nghịch nữa.
Tôi nói, rốt cuộc em muốn nói gì.
Cậu ấy nâng mặt, nói, trước kia em, quen mấy người bạn gái.
Tôi chỉ ra trọng điểm, mấy người, Tạ Thần Mân giỏi nhỉ.
Cậu ấy nói, không, em không làm gì cả, nụ hôn đầu cũng vẫn còn, anh thấy em giống loại người đó hả?
Cậu ấy không cho tôi cơ hội nói “giống”, mà tiếp tục nói, lúc ấy em rất tùy tiện, cảm thấy có người theo đuổi, có người yêu đỉnh vãi chưởng, tự hào.
Cậu ấy nói, em chưa bao giờ theo đuổi ai, đều là mấy em gái chủ động tới tìm em, ghê chưa.
Lúc ấy em giấu giếm mẹ em, cảm giác mình ngầu lòi.
Tôi nói móc, giai đoạn nổi loạn chồng lên giai đoạn “ảo tưởng sức mạnh”.
Cậu ấy nói, về sau mẹ em biết rồi, lúc đó xin trưởng cho em nghỉ, kéo em về nhà nói chuyện cả đêm.
Tôi dừng việc uống trà sữa, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy nói,
Mẹ em nói, Tạ Thần Mân, mẹ không phản đối con yêu đương, con muốn lúc nào cũng được.
Nhưng con là đàn ông, có một số việc con nhất định phải suy tính nhiều hơn đối phương, gánh vác nhiều hơn.
Trước khi con chưa nghĩ kỹ có thể ở bên họ, thì đừng đáp lại bất kỳ hy vọng nào của người khác.
Những cô gái đó cũng là con cái của cha mẹ, dựa vào đâu mà bị tổn thương vì con cân nhắc không chu đáo? Dựa vào đâu phải trở thành vốn liếng để con khoe khoang chứ?
Tạ Thần Mân, lần này con khiến mẹ thất vọng rồi.
Cậu ấy nói, mẹ em nhìn em, cực kỳ nghiêm túc nói những lời này với em. Khi đó em tự suy nghĩ rất lâu, sau đó cắt đứt với tất cả bạn gái, bị mấy cô ấy lần lượt cho ăn tát.
Sau này em bị đồn là sở khanh, em không đi trêu chọc người khác người khác cũng không trêu chọc em nữa.
Tôi nghe được câu này thì bật cười.
Cậu ấy nói, em nghĩ thông suốt rồi, thật ra trong lòng em cũng không thích mấy cô ấy lắm, nếu mấy cô ấy đi theo em, sau này cũng uất ức quá.
Tôi trêu ghẹo nói, sao em biết rốt cuộc em có thích hay không, lỡ như lại tái phát “ảo tưởng sức mạnh” thì sao.
Cậu ấy nói, đàn anh, em nghĩ nếu em thật sự thích một người, có lẽ sẽ cực kỳ cực kỳ điên.
Tôi nói, hả?
Cậu ấy nghiêm túc khua tay nói, giống như, toàn thế giới đều là đen trắng, chỉ có một người này có màu.
Cậu ấy nói, nếu người này biến mất khỏi mắt em, có lẽ thế giới sẽ buồn tẻ vô vị.
Cậu ấy nói.
Còn không bằng để em cùng biến mất với người đó.
Khi đó tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đang nói đùa.
Tôi im lặng một hồi, nói, em đi viết tiểu thuyết đi.
Cậu ấy cười hì hì nói, đến lúc đó cũng chỉ có một mình đàn anh xem thôi.
Tôi nói, anh thiếu một quyển sách làm miếng lót chuột.
Cậu ấy nói, vô tình.
Người làm việc bên kia gọi cậu ấy, nói là mấy cô gái muốn chụp ảnh với cậu ấy, một người mua hai cốc trâu chân to.
Tạ Thần Mân lập tức chỉnh thẳng mũ, đứng lên nói, được rồi, tới đây.
Cái tên này còn từ một chuyên gia tình yêu biến thành linh vật.
…
Cuộc sống như hộp socola, bạn mãi mãi không biết tiếp theo sẽ ăn được mùi vị gì.
Nhưng trên thực tế nó phức tạp hơn socola, bạn không bao giờ biết một câu nói bâng quơ bạn tình cờ nói vào một ngày nào đó, khi nào sẽ trở thành sự thật.
Cậu ấy trêu ghẹo nói chắc chắn tôi đi trước cậu ấy, bảo tôi đợi cậu ấy trước cầu Nại Hà.
Cậu ấy nói nếu như người kia biến mất cậu ấy cũng sẽ biến mất theo người đó.
Một câu là sự trùng hợp to bằng trời, một câu chưa bao giờ là trò đùa.
Bây giờ tôi mới biết.
…
Tạ Thần Mân ôm cơ thể đang run rẩy của tôi, tôi có thể cảm nhận được, nhiệt độ của cậu ấy đang từ từ trôi đi.
Cậu ấy đang ở bờ vực sắp chết, linh hồn có thể tạm thời thoát ra khỏi xác thịt.
Tôi nói, em cút về.
Cậu ấy nói, em không.
Tôi nói, em đừng để anh nói lần thứ hai.
Cậu ấy bối rối lại run rẩy nói, đã nói là anh chờ em, Sơ à, em không muốn một mình, anh cũng không muốn đúng không, lần này chúng ta cùng nhau được không, trước đó đều cùng nhau, anh đừng…
Anh đừng không cần em.
Sơ, em nhớ anh.
Hai tay tôi nắm chặt sau lưng cậu ấy, ngăn lại tiếng khóc muốn ra ở trên vai cậu ấy.
Tôi có thể nghe được âm cuối run run của cậu ấy, cảm nhận được nhiệt độ sót lại của cậu ấy.
Tôi cũng có thể nghe được tiếng máy móc ma sát, tiếng hét cấp cứu của bác sĩ, và tiếng của tài xế nữ trẻ tuổi ngoài cửa.
Cô ấy nói xin lỗi vô số lần với mẹ Tạ, nói rằng mình không ngờ cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện giữa đường, cô ấy cũng thừa nhận mình hơi mệt khi lái xe.
Tôi có thể nhìn thấy, giữa vầng trán của cô gái tràn đầy mệt mỏi và áy náy.
Tôi nhìn thấy hốc mắt và tròng mắt của mẹ Tạ đã đỏ tươi, giọng nói rõ ràng đang run rẩy, nhưng ngữ điệu lại vẫn bình tĩnh nói, không sao đâu, trách nhiệm nằm ở nó.
Hình như nữ tài xế chưa bao giờ nhìn thấy người nhà lý trí tỉnh táo dưới tình huống như vậy, ngây ngẩn cả người.
Mẹ Tạ nói, gần đây nó rất khác thường, tôi… tôi cũng không ngờ nó sẽ tìm đến tự tử, nếu tôi có thể nhận ra sớm hơn, tôi…
Bạn bè, người thân của cậu ấy, đang an ủi mẹ lẻ loi một mình vào lúc này, điện thoại của nữ tài xế có cuộc gọi, giọng trẻ thơ bên kia hỏi mẹ ơi khi nào về nhà.
Tôi nói, Tạ Thần Mân, em nhìn bên kia đi.
Đầu cậu ấy chôn trên vai tôi lắc lắc, nói, em không nhìn.
Tôi không có cách nào nói lên tâm trạng mâu thuẫn của tôi.
Tôi rất ích kỷ, tôi muốn ở bên Tạ Thần Mân, người đàn ông tôi yêu tha thiết, cùng trôi qua cái chết lạnh như băng. Tôi muốn đưa cậu ấy đi cùng, tôi không muốn để cậu ấy một mình cô đơn trông coi cảm giác nghi thức giả tạo và cái gọi là ý nghĩa.
Nhưng tôi tuyệt đối không thể.
Tôi cố gắng ổn định cảm xúc, nói, em nghe lời anh, được không?
Rất lâu trước kia, ba bạn cùng phòng của cậu ấy đã cằn nhằn tôi nói, Tạ Thần Mân nghe lời tôi nhất. Bình thường tên này đi muộn trốn học, tranh cãi với giáo viên, cà khịa nhau với bạn học, nhưng ở trước mặt tôi lại ngoan đến mức giống như trẻ con ở nhà trẻ.
Quả nhiên cậu ấy vẫn nghe, và nhìn về đằng kia.
Tôi nói, em nhìn mẹ chúng ta đi.
Sống lưng của mẹ Tạ vẫn thẳng tắp, nhưng im lặng trong vô số tạp âm, có một sự đau thương không nói ra được.
Tôi nói, mẹ chỉ còn lại một mình em, nếu em đi rồi, em muốn mẹ phải làm thế nào.
Cậu ấy không nói gì.
Tôi nói, em nhìn tài xế kia, con của cô ấy đang gọi cô ấy về nhà. Có thể cô ấy là mẹ đơn thân, một người ra ngoài dốc sức làm để duy trì kế sinh nhai, bởi vì một suy nghĩ của em, cuộc sống của họ có thể sẽ bị thương nặng.
Nhưng cô ấy vẫn lựa chọn ở lại, không bỏ trốn, em nhẫn tâm để gia đình không trọn vẹn này gánh chịu thêm một phần tự trách ư?
Tôi nói,
Em xem, bạn bè của em, vẻ mặt của họ.
Em nhìn những bác sĩ này, họ đang liều mạng cứu em.
Còn có Chiêu Tài, nó đang chờ em đón nó về.
Em sao có thể nói em một mình.
Cậu ấy nói, nhưng không có anh mà, Sơ à, sao có thể không có anh.
Tôi nói, anh đang ở bên em, không phải sao, chỉ là em không nhìn thấy.
Cậu ấy siết chặt tôi, giống như muốn ngắt hơi thở của hai linh hồn, và hòa quyện vào nhau.
Cậu ấy nói, Sơ à, em không nỡ.
Tôi nói, anh biết.
Tôi, và thế giới còn có những người ấm áp này, cậu ấy đều không nỡ.
Cậu ấy nhẹ nhàng khóc thút thít trong cổ tôi, lần thứ hai tôi nhìn thấy dáng vẻ khóc mà không che giấu như thế.
Cậu ấy nói, Lâm Sơ má nó anh quá nhẫn tâm.
Một người tự tôn hiếu thắng, lạc quan và cởi mở như cậu ấy, phải tự thuyết phục mình từ bỏ hết thảy, thậm chí từ bỏ sinh mệnh, là một chuyện đau khổ và khó khăn nhường nào.
Nhưng cậu ấy lại làm thật.
Tôi nói, anh xin lỗi.
Cậu ấy nói, không cho nói ba chữ này.
Như lời thề trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cậu ấy hạ quyết tâm tới tìm tôi, nói rằng muốn yêu tôi dài hơn cả một đời.
Nhưng mà, tôi chỉ có thể đuổi cậu ấy đi.
Lãng mạn chỉ có thể đặt trong chuyện xưa, lấy ra nó chỉ có thể thua với hiện thực tàn khốc.
Nhưng người đàn ông trước mắt tôi lại nói,
Sơ à, chúng ta kết hôn, ngay bây giờ, được không.
Tôi nhìn về phía cậu ấy.
Trong phòng yên lặng chỉ còn lại âm thanh cấp cứu.