Lúc này đây, Sơ Hạ mới chợt nhận ra, hai người đã chia tay thật rồi.
Anh cũng rời đi theo ý nguyện của cô.
Đáng nhẽ cô phải vui mới đúng, tại sao tim lại đau như vậy.
Nhớ lại những kỉ niệm của hai người, Sơ Hạ phát hiện, mới có mấy ngày xa anh mà cô đã sắp phát điên.
Vậy bốn năm tới cô phải sống thế nào.
Bốn năm dài như vậy, có khi nào anh sẽ quên cô hay không? Liệu anh có yêu người khác không? Có đối xử với họ tốt như với cô không?
Sơ Hạ không suy nghĩ nhiều nữa, cô vội chạy tới sân bay.
Bởi vì cô phát hiện mình hối hận rồi.
Nếu anh thật sự yêu người khác, có lẽ cô sẽ phát điên..
Nhưng có lẽ ông trời muốn trừng phạt sự bồng bột của cô.
Khi cô chạy tới sân bay thì máy bay đã cất cánh rồi.
Cố Thuần Nhã nhìn vẻ suy sụp của Sơ Hạ thì lo lắng.
Cô đã như vậy cả tuần nay rồi, nếu còn tiếp tục, sợ rằng bệnh tim của cô sẽ tái phát.
Đúng như Cố Thuần Nhã lo lắng, khi đỡ Sơ Hạ đứng dậy thì hai chân Sơ Hạ mềm nhũn, cứ vậy tựa vào ngực cô lịm đi.
Cố Thuần Nhã vội vàng đưa cô vào viện.
Lục Tử Hân khám xong đi ra sắc mặt không tốt chút nào.
“Tuấn Lãng, em báo cho chú dì chưa.
Hạ Hạ cần phải mổ gấp, bệnh tim của con bé tái phát nặng hơn rồi.”
Cố Thuần Nhã nghe xong không đứng vững nữa, cũng may Tuấn Lãng ôm lấy cô, nếu không cô đã ngã rồi.
Trong miệng cô vẫn lẩm bẩm.
“Báo cho A Trạch, nhưng máy bay chưa hạ cánh.
Phải làm sao..”
Tuấn Lãng không đồng tình với suy nghĩ của cô.
Dám làm em gái anh đau khổ, kể cả là em vợ anh cũng không tha.
“Không được báo cho nó.
Nó bỏ rơi Hạ Hạ như vậy, báo cho nó thì có ích gì.”
Lần đầu tiên Tuấn Lãng lớn tiếng doạ cô làm Cố Thuần Nhã có chút sợ hãi.
Sơ Hạ ở trong lòng Tuấn Lãng vẫn có vị trí rất đặc biệt.
Anh nổi danh là người cuồng em gái mà...!
Âu Dương Tấn và Tô Phương Hà nhận được tin lập tức bỏ công việc chạy tới bệnh viện, nhìn Sơ Hạ sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, Tô Phương Hà đau lòng bật khóc.
Còn Âu Dương Tấn mặt mũi đen lại.
“Tại sao bệnh tim của con bé lại tái phát.
Không phải vẫn yên ổn sao? Ai sẽ phẫu thuật cho con bé?”
Cuộc phẫu thuật có độ nguy hiểm cao như vậy, không ai dám đảm bảo kết quả sẽ ra sao.
Lục Tử Hân an ủi Tô Phương Hà rồi mới lên tiếng.
“Cháu sẽ đích thân làm phẫu thuật.
Cháu sẽ cố hết sức.”
Nghe tin Lục Tử Hân tự mình ra trận, mọi người mới yên tâm thở phào.
Ở bệnh viện này Lục Tử Hân có thể coi là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất, và cũng chỉ có cô mới khiến vợ chồng Âu Dương Tấn tin tưởng.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn giờ, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt, Lục Tử Hân mệt mỏi đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt mong chờ của mọi người, cô cũng không để ai phải thất vọng.
“Cuộc phẫu thuật thành công rồi.
Chỉ là Hạ Hạ phải tịnh dưỡng vài ngày.
Có điều cháu cũng không dám chắc sau này bệnh tình sẽ không tái phát..”
Tất cả nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không sao là được rồi.
Sơ Hạ tỉnh lại sau cuộc chiến với tử thần, nhìn đôi mắt Tô Phương Hà sưng húp, cô không khỏi áy náy.
“Con xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng..”
“Không sao.
Bố mẹ chỉ cần con bình an vô sự thôi..”
Đợi đến khi mọi người rời đi hết, trong phòng bệnh chỉ còn Sơ Hạ và Cố Thuần Nhã.
Sơ Hạ mỉm cười.
“Mình ổn rồi mà.
Vẫn là câu nói cũ..”
“Không được nói cho A Trạch chứ gì..”
Cố Thuần Nhã chen ngang lời cô.
Sơ Hạ gật đầu.
“Mình muốn anh ấy tập trung vào học tập, không nên lo lắng cho mình..”.