Một tháng sau khi qua Mỹ, Cố Hạo Trạch điên cuồng vùi đầu vào học tập, anh sợ mình rảnh rỗi dù chỉ một giây sẽ lại nhớ đến cô.
Sơ Hạ cũng không khá khẩm hơn chút nào, sau khi xuất viện, cô không dám quay lại căn nhà Tuấn Lãng mua cho cô, vì nơi đó in đậm kỉ niệm của hai người.
Cô dọn về Âu Dương gia, tập sống một cuộc sống không có Cố Hạo Trạch vây quanh.
Lúc này ở Cố gia, Sở Dung đang than thở với chồng.
“Dạo này không thấy Hạ Hạ tới đây chơi.
Có phải do chúng ta làm tổn thương con bé nên nó sẽ không tới thăm chúng ta nữa?”
Cố Nhạc thở dài.
“Anh cũng thấy có lỗi với Hạ Hạ, không ngờ việc này lại ảnh hưởng lớn như vậy, đến nỗi bệnh tim tái phát.
Cũng may mọi chuyện đã ổn, nếu không anh không biết đối mặt với anh chị Âu Dương thế nào..”
Vừa vặn Cố Thuần Nhã đi tới, cuộc nói chuyện lọt hết vào tai cô.
Bố mẹ cô đã làm gì Hạ Hạ? Tại sao lại thấy có lỗi? Trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi, không nén được tò mò, cô lẻn vào phòng bố mẹ tìm câu trả lời.
Quả như suy nghĩ của mình, cô tìm thấy đoạn tin nhắn bố mình gửi cho Hạ Hạ.
Không hiểu sao bố cô có thể làm như vậy, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.
Bảo sao Hạ Hạ lại đau khổ như vậy nhưng không than vãn một lời.
Cố Thuần Nhã chụp lại đoạn tin nhắn, sau khi suy nghĩ kĩ, cô gửi cho Cố Hạo Trạch.
Không thể để hai người hiểu lầm nhau như vậy.
Cố Hạo Trạch nhìn thấy bức ảnh chị mình gửi, rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao Hạ Hạ lại nhất quyết chia tay với anh.
Anh thật sự muốn đè cô ra, đánh vào mông cô thật đau cho cô nhớ.
Tại sao lại tự mình chịu ấm ức cũng không nói sự thật cho anh.
Anh cũng giận bản thân mình, là đàn ông đáng nhẽ anh phải mang lại sự an toàn cho cô mới đúng.
Tại sao lại để cô chịu áp lực từ bố mình như vậy chứ.
Để nói ra những lời tổn thương như vậy, có lẽ cô rất đau khổ.
Anh muốn gọi cho cô, nhưng lại sợ nghe thấy giọng cô sẽ không kiềm chế được mà bay về ngay lập tức.
Cứ như vậy anh chịu đựng suốt bốn năm, không trở về, không liên lạc.
Tự mình gặm nhấm nỗi nhớ..
Bốn năm sau...!
Giờ đây Sơ Hạ đã trở thành phó giám đốc của Cố Thị.
Cô không muốn làm việc cho Tu Kiệt vì ở đó có Tuấn Lãng che chở, cô sẽ không thể tự lực cánh sinh.
Vì vậy cô xin vào làm việc tại Cố Thị, chỉ sau hai năm, vị trí phó giám đốc chính thức thuộc về cô.
Từ một cô gái yếu đuối giờ đây trở lên mạnh mẽ trong công việc.
Cô làm việc quyết đoán, tự tin, không nể mặt bất kì ai.
Trong khi Cố Hạo Trạch không ở đây, Cố Nhạc rất hài lòng về cô.
Hôm nay khi đang đi kiểm tra công trình, Sơ Hạ nhận được điện thoại của Cố Thuần Nhã.
“Hạ Hạ, mình nói cho cậu chuyện này.
Cậu phải hết sức bình tĩnh.”
Sơ Hạ buồn cười với giọng điệu nghiêm túc ấy.
“Mình đang rất bình tĩnh.
Có gì cậu cứ nói đi.”
“A Trạch trở về rồi, phút nữa máy bay hạ cánh, cậu mau tới đây..”
Trái tim đã yên ổn bốn năm qua nay lại đập rộn ràng, Sơ Hạ nắm chặt điện thoại, khoé miệng không kìm chế được mà nhếch lên.
Cô nhanh chóng quay người chạy đi, bỏ mặc nhân viên của mình tại công trường.
Lái xe cả chặng đường mất hơn phút, cuối cùng cô cũng tới nơi.
Trong lòng bỗng nhiên thấy hồi hộp.
Bốn năm rồi, liệu anh ấy có còn tình cảm với mình không.
Liệu anh ấy đã tha thứ cho mình chưa.
Bốn năm qua anh sống có tốt không...!
Hàng loạt câu hỏi cứ chạy qua chạy lại trong tâm trí cô.
Đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc bước ra, thân thể cô cứng đờ lại.
Bên cạnh Cố Hạo Trạch có một người con gái nói chuyện rất vui vẻ, còn tự nhiên vòng tay ôm lấy cánh tay anh.
Sơ Hạ cảm thấy trong lòng chua chát, phải rồi, đã bốn năm, anh cũng nên có người mới rồi...