Thời điểm Cố Hạo Trạch mong chờ nhất cũng đã tới.
Hôm nay tuy tới Âu Dương gia làm khách, nhưng anh lại tự mình xuống bếp, đích thân nấu cho cả nhà.
Các món ăn được dọn lên bàn xong xuôi, anh vừa quay lại thì thấy Sơ Hạ đang lúi húi làm gì đó.
Không nén được tò mò, anh bước lại gần mới phát hiện cô đang gọt hoa quả.
Nhìn con dao trên tay cố, Cố Hạo Trạch hoảng sợ chạy tới cướp lại đồ vật nguy hiểm này.
“Em đang làm gì vậy hả.
Sao không gọi anh để anh làm cho..”
Anh vẫn chưa quên thời gian trước cô xuống bếp mà bị đứt tay.
Từ đó đến nay anh không cho cô chạm vào dao kéo thêm giây phút nào nữa.
Sơ Hạ uỷ khuất khi bị anh mắng, cô không thể làm gì hơn là ngồi một bên nhìn anh làm nốt việc còn lại.
Thấy cô tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, Cố Hạo Trạch không đành lòng, anh cúi xuống hôn cô mấy cái, lúc này Sơ Hạ mới tươi tỉnh trở lại..
Nhìn bàn ăn bày đầy các món tươi ngon, Âu Dương Tấn gật gù tán thưởng.
Con gái ông nấu nướng vụng về như nào ông hiểu rất rõ, nếu mặt này Cố Hạo Trạch làm tốt thì ông cũng yên tâm hơn.
Trong bữa ăn, Cố Hạo Trạch liên tục bị Tuấn Lãng và Âu Dương Tấn chuốc rượu.
Rượu vào thì lời ra, Âu Dương Tấn đem sự bất mãn bao lâu nay của mình trút lên đầu anh.
“Cố Hạo Trạch, từ ngày cậu ra nước ngoài, Hạ Hạ đau khổ thế nào cậu có biết không.
Con bé cả ngày vùi đầu vào công việc, ăn bữa cơm cũng không đủ no, chỉ nhanh nhanh chóng chóng ăn tạm thứ gì rồi lại tiếp tục công việc còn dở dang..”
Năm đó nhiều lần Sơ Hạ phải nhập viện vì đau dạ dày, đỉnh điểm có lần cô còn ngất xỉu do làm việc quá sức, Tuấn Lãng nhất quyết đem cô về Tu Kiệt.
Sơ Hạ phải hứa đủ điều anh mới đồng ý cho cô ở lại Cố Thị làm việc.
Càng nói hai mắt Âu Dương Tấn càng đỏ hoe, ông đau lòng cho đứa con gái này.
Từ nhỏ đã mất bố mẹ, lại còn bị bệnh tật hành hạ.
Lớn lên lại đau khổ vì tình yêu.
Cũng may hiện tại Cố Hạo Trạch một lòng một dạ vì cô, Âu Dương Tấn cũng bớt lo phần nào.
Cố Hạo Trạch bị chuốc say đến mơ màng, anh im lặng nghe bố vợ chỉ trích.
Anh liên tục gật đầu bày tỏ quan điểm đồng tình với Âu Dương Tấn.
“Đúng, bố nói đúng.
Là con đáng chết, con sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bù đắp cho Hạ Hạ..”
Âu Dương Tấn dù say nhưng cũng không vui vì anh xưng hô linh tinh.
“Cậu gọi tôi là gì.
Đã kết hôn chưa mà gọi tôi là bố.
Hiện tại chúng ta là bằng hữu, bạn rượu, cậu hiểu không..”
Cố Hạo Trạch không chịu nổi nữa, anh chịu thua gục ngay tại trận.
Âu Dươnh Tấn vẫn chưa chịu dừng lại, ông lay người anh muốn đánh thức anh dậy.
“Này này, đang uống vui mà.
Cậu thức dậy uống tiếp cho tôi..”
Sơ Hạ thấy Cố Hạo Trạch uống nhiều rồi, cô muốn đỡ anh dậy thì bị bố ngăn cản.
“Cái con bé này, con làm gì đấy hả.
Con muốn mang nó đi đâu.
Để yên cho bố với nó uống tiếp.”
Sơ Hạ bất lực, cô muốn cầu cứu anh trai, nhưng Tuấn Lãng đã ôm cốc ngủ gục từ lâu.
Hết cách, cô đành cầu cứu mẹ.
“Mẹ, mẹ mau tới xem chồng mẹ đi này..”
Tô Phương Hà nghe con gái gọi cũng chạy tới giúp cô một tay, đỡ Âu Dương Tấn về phòng ngủ.
Bên này Sơ Hạ đang vật lộn với Cố Hạo Trạch đang say rượu.
Khi say anh không hề hợp tác chút nào, ngả nghiêng như muốn ngã.
Sơ Hạ dốc lên sức lực mới kéo đc anh lên phòng mình.
Còn Tuấn Lãng được cô nổi lòng thương ném cho tấm chăn mỏng..