Cố Hạo Trạch được cô đỡ về phòng thì lăn ngay ra giường, ôm gối cô ngủ mất.
Sơ Hạ cởi quần áo và giày cho anh, cũng để mặc cho anh ngủ.
Cả người cô ngấm mùi rượu của anh, cô lập tức lấy váy ngủ mới rồi đi vào phòng tắm.
Chỉ là cô quá chủ quan, cho rằng anh say rượu ngủ rồi nên cũng không khoá cửa lại.
Còn đang ngâm mình trong bồn tắm ngào ngạt hương hoa hồng, cửa phòng tắm bật ra.
Cố Hạo Trạch lảo đảo đẩy cửa bước vào.
Trong hơi nước nghi ngút, anh nhìn thấy thân hình nóng bỏng mà mình quen thuộc.
Hình ảnh kích thích thị giác này khiến cự long dưới thân anh không nhịn được ngóc đầu thức dậy.
Vì đang say nên anh phóng túng hơn ngày thường, lập tức trút bỏ quần áo rồi bước vào bồn tắm với cô.
Sơ Hạ cảm nhận thân hình nóng rực đang áp sát phía sau, dưới mông còn cảm nhận rõ ràng vật cứng nóng bỏng đang cọ qua cọ lại.
Cô khẽ rùng mình muốn nhích mông qua chỗ khác, liền bị anh không chút kiêng dè gì tiến thẳng vào trong.
Không có dạo đầu, Sơ Hạ đau đến nhăn mặt lại.
Cô nức nở tố cáo anh.
“Cố Hạo Trạch...!ưm...!anh đáng ghét...!mau đi ra cho em..”
Cố Hạo Trạch không nghe lời cô, thậm chí còn ôm cô đứng dậy, rời khỏi bồn tắm, đặt cô lên bệ rửa mặt lạnh lẽo..
Phía dưới chưa rời khỏi cô một giây phút nào, anh điên cuồng vận động, ra vào không ngừng.
Sơ Hạ dần dần bị khoái cảm làm lu mờ lí trí, cô ôm chặt lấy anh, bắt đầu hùa theo động tác của anh, một bên chịu đựng khoái cảm dồn dập, một bên cô kiềm nén tiếng rên rỉ.
“A Trạch...!nhẹ một chút...!aaa...”
Cố Hạo Trạch không làm nhẹ mà còn mạnh mẽ hơn trước, anh cười đểu cắn lên ngực cô.
“Anh thấy rõ ràng phải mạnh một chút em mới thoải mái...”
Bị anh ra vào liên tục tới mức toàn thân run rẩy, Sơ Hạ cúi xuống cắn vào vai anh, bên dưới tiết ra mật ngọt nóng bỏng.
Cố Hạo Trạch biết cô tới rồi, anh cũng không cần kiềm chế nữa, luận động thêm một lúc nữa rồi giải phóng chính mình ở sâu bên trong của cô.
Cố Hạo Trạch lúc này đã tỉnh rượu đôi chút, anh nhìn cô thở hổn hển trong lòng mình, phía dưới còn đang mút chặt lấy anh.
Cố Hạo Trạch có chút chột dạ mắng bản thân, sau đó vệ sinh cho cô rồi mới ôm cô trở lại giường.
Nhìn nơi tư mật của cô bị anh hành hạ đến sưng đỏ, Cố Hạo Trạch thương xót ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô thật sâu, nhẹ nhàng xin lỗi..
“Hạ Hạ, anh xin lỗi.
Anh không nghĩ bản thân lại mạnh bạo như vậy.
Anh hứa sẽ không có lần sau.
Em đừng giận anh..”
Sơ Hạ làm gì còn sức mà giận anh chứ, cô mệt mỏi nằm trong lòng anh, hai mắt đã lim dim buồn ngủ.
Cô mơ hồ nói.
“Không giận anh, nhưng em muốn ngủ...!buồn ngủ..”
“Được được, chúng ta cùng ngủ..”
Hai người vận động mệt mỏi thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mặc kệ bên ngoài Tuấn Lãng bị bóng đêm hành hạ.
Sáng hôm sau, Tuấn Lãng phát hiện bản thân nằm ngủ trên bàn ăn, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng.
Có lẽ đêm qua bị nhiễm lạnh, người anh có chút mệt mỏi.
Cả nhà vẫn chưa ai thức dậy, có lẽ đêm qua uống nhiều quá rồi.
Anh không dám làm phiền bố mẹ mà đi tới gõ cửa phòng Sơ Hạ.
“Hạ Hạ, em dậy chưa.
Hình như anh bị cảm rồi, em đi mua cho anh ít thuốc..”
Tuấn Lãng cứ lải nhải ngoài cửa phòng, Cố Hạo Trạch bị đánh thức mà cáu gắt, dành tặng cho Tuán Lãnh ánh mắt hình viên đạn.
“Anh bị cảm thì gọi chị em tới đưa thuốc.
Đừng làm phiền bọn em..”
Lúc này Sơ Hạ cũng đã tỉnh, mà hai ông bà Âu Dương cũng đã thức giấc.
Tuấn Lãng nhìn thấy mẹ mình thì quở trách.
“Sao đêm qua mẹ để con ngủ dưới nhà vậy.
Bây giờ con bị bệnh rồi này..”
Tô Phương Hà khinh thường liếc anh.
“Ai cũng có đôi có cặp, tôi còn bận lo cho bố anh, thời gian đâu mà lo cho anh..”
Tuấn Lãng quay ra nhìn em gái, Sơ Hạ cũng dội cho anh gáo nước lạnh.
“Em cũng bận lo cho A Trạch rồi.
Ai bảo anh làm Tiểu Nhã tức giận làm gì, bây giờ mới không có người chăm.
Lêu lêu..”.