Sau bữa cơm hôm đó, Cố Hạo Trạch nghiễm nhiên trở thành con rể cưng trong mắt Âu Dương Tấn.
Cao thủ không bằng tranh thủ, ngay lúc vừa nhận được sự ủng hộ của bố vợ, Cố Hạo Trạch đã thúc giục bố mẹ mình tới Âu Dương gia cầu hôn.
Cố Nhạc cũng cảm thấy bản thân có lỗi với Sơ Hạ, liền nhanh chóng nghe lời con trai đi tới Âu Dương gia.
Dù sao hai nhà cũng là tri kỉ, nói hai ba câu, Âu Dương Tấn đã đồng ý cuộc hôn sự này.
Vậy là ngay cuối tuần đó, hai gia đình gặp mặt lần nữa, coi đây là buổi đính hôn của đôi bạn trẻ.
Cố Hạo Trạch vui tới không khép miệng lại được, nhưng Sơ Hạ thì khác, cô cảm thấy bản thân giống như vừa bị lừa vậy.
“Này Cố Hạo Trạch, anh đã cầu hôn em đây.
Tại sao hôn lễ của chúng ta đã được định đoạt rồi..”
Cố Hạo Trạch tỉnh bơ trả lời..
“Chẳng phải trước đó em đã cầu hôn anh rồi sao.
Em làm rồi thì việc gì anh phải làm lại cho mất công nữa..”
Sơ Hạ tức giận đánh anh túi bụi.
“Cố Hạo Trạch, anh là tên lừa đảo..”
Vốn dĩ Âu Dương Tấn không nhịn sính lễ của Cố gia, vì ông cho rằng như vậy không khác nào bán con gái.
Vậy nên Cố Hạo Trạch chuyển ngay % cổ phần Cố Thị trong tay mình sang tên Sơ Hạ.
Từ đó ở thành phố A ai cũng biết Cố thiếu gia yêu chiều cô vợ nhỏ, ai gặp cô cũng rẽ đường vòng chứ không dám làm vướng tay vướng chân cô.
Chỉ có một người gan lớn không giống như họ.
Cô thư ký mới tuyển của Cố Hạo Trạch, kiêu căng tự cho mình là em họ siêu trợ lý Lâm Giai nên có quyền chỉ trỏ trước mặt người khác.
Hôm vừa vào làm Lâm Kiều đã hống hách bắt nạt đồng nghiệp trong công ty.
Cô ta nghĩ rằng có anh họ trải đường, không cần phỏng vấn đã được làm thư ký riêng cho chủ tịch, nên cô ta cũng không cần sợ ai.
Mấy ngày gần đây Sơ Hạ thấy trong người không khoẻ nên Cố Hạo Trạch không cho cô đi làm, vậy nên tất cả công việc đều dồn lên đầu anh.
Sơ Hạ nhìn anh vất vả như vậy thì đau lòng, hôm nay không cần xin phép anh đã tự mình tới công ty.
Vừa bước vào sảnh Cố Thị cô đã thấy mọi người ồn ào tụ tập.
Sơ Hạ nhíu mày, từ bao giờ nhân viên Cố Thị lại nhiều chuyện như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
Vài người nhìn thấy Sơ Hạ lập tức cúi đầu chào hỏi.
Ai cũng biết bây giờ cô sắp trở thành bà chủ của họ.
Trước đó đã cần lấy lòng, bây giờ càng cần hơn.
“Phó giám đốc..”
Mọi người vừa tách ra thì đập vào mắt Sơ Hạ là hình ảnh Lâm Kiều đang hống hách ngồi trên ghế, bên cạnh còn có một nhân viên nhỏ đang cúi đầu, nhìn kĩ hơn có thể thấy trên má cô ấy xuất hiện dấu tay.
Mấy ngày nay chơi chán không có gì làm, đúng lúc có việc cho cô giải quyết.
Sơ Hạ không vui lớn tiếng.
“Chuyện này là sao.
Tôi cần một lời giải thích..”
Một người nhân viên nhanh nhảu lên tiếng..
“Phó giám đốc, là do Tiểu Hoa không may làm đổ ly cà phê lên người thư ký Lâm, cô ấy cũng đã xin lỗi nhưng thư ký Lâm không chịu bỏ qua, còn ra tay đánh cô ấy..”
Ai cũng biết người trước mặt này mới là người có tiếng nói ở đây, kể cả chủ tịch cũng không dám làm phật ý cô.
Chỉ có Lâm Kiều là người mới nên mới không rõ sự tình.
Cô ta vẫn tự cho mình là đúng, cười nhạo..
“Không biết cô là vị phó giám đốc nào.
Nhưng cô có biết tôi là ai không? Tôi là thư ký riêng của chủ tịch, chỉ cần tôi nói một câu thôi là cô sẽ bị sa thải ngay lập tức, tốt nhất là cút đi chỗ khác.
Đừng ở đây làm vướng chân tôi..”
Những nhân viên khác đang cầu nguyện cho Lâm Kiều, thật xui xẻo cho cô ta khi hôm nay gặp phải Sơ Hạ ở đây.
Sơ Hạ bật cười, cô liếc mắt một cái, trợ lý Tần Khanh hiểu ý kéo một chiếc ghế tới cho cô ngồi xuống.
Sơ Hạ thong thả cầm một tách cà phê lên.
“Để tôi xem hôm nay ai dám sa thải tôi..”.