Edit: okipanda
Chỉnh dịch: Maroon
Ma Y quán, bên trong phòng khách ở hậu viện.
“Vô Dục, người đã vào chưa?” Ma Y vẫn ngồi trong phòng khách như trước, đang chăm chú nghiên cứu y thư (sách thuốc) trong tay, thanh âm xa xôi hỏi đại đệ tử của hắn.
“Bẩm sư phụ, Vô Dục đã chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi trong Hồng Mai Đình ở tiền viện rồi ạ.” Vô Dục khom người trả lời.
“Ừm.” Ma Y gật gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ Đông Phương Cửu, hai người kia có nói tên hay không?”
Vô Dục suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Nữ tử áo lục tên là Lam Nhan Lăng, tự xưng là đệ tử của Trương Đạo Lăng Trương Thiên sư.” Cười khẽ, lại nói, “Nói là muốn cùng sư phụ thỉnh giáo vài thứ gì đấy!” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói, “Có điều, Vô Dục cho rằng cô nương này hoàn toàn không phải là người tu đạo, ở trên người nàng 「 đồ nhi không cảm nhận được hơi thở ôn hòa của người tu đạo, mà khí lực của nàng dao động rất lớn, ha ha, rất có sức sống.”
Ma Y sửng sốt, khẽ lầm bầm: “Lam Nhan Lăng?……” Tiếp theo ngẩng đầu nhìn phía Vô Dục, cười nhạt hỏi: “Ố? Ha ha, Vô Dục bắt đầu hứng thú với việc nghiên cứu tu chân từ khi nào vậy?”
Vô Dục sắc mặt ửng đỏ, gục đầu xuống nói: “Khi sư phụ ngao du chưa về, đệ tử nhàm chán, liền tự ý lật xem các điển tịch trong kho sách……”
“Ha ha.” Ma Y cười vang, “Các điển tịch trong kho sách tất nhiên là cho ngươi và Vô Cầu tùy tiện vào xem, sao lại nói là tự ý.”
Vô Dục thấy Ma Y đi ra phía cửa, liền vén rèm lên giúp Ma Y, đi theo phía sau hắn ra ngoài.
“Sư phụ muốn đến tiền viện?”
“Không. Tây Uyển, Bạch Mai Đình.” Ma Y thản nhiên nói.
“Vậy để Vô Dục đi chuẩn bị cho sư phụ một ít trà bánh.”
“Ừ.”
Vô Dục vừa mới xoay người đã bị Ma Y gọi lại.
“Ngươi đi mời Lam cô nương đến Hồng Mai Đình, bảo Vô Cầu đi phân phó phòng bếp chuẩn bị trà bánh.” Ma Y suy nghĩ một chút, lại nói, “Nhớ chuẩn bị bánh hoa quế và bánh xốp đậu đỏ.”
Vô Dục giật mình, vội nói: “Dạ, Vô Dục đi làm ngay.”
Ma Y gật đầu cho phép.
Đông Uyển.
“Vô Cầu, đệ mau đi phân phó phòng bếp chuẩn bị ít trà bánh!” Vô Dục vừa đẩy cửa phòng Vô Cầu ra, quả nhiên nhìn thấy Vô Cầu lười nhác đang nằm ở trên giường chợp mắt.
“Ò……” Vô Cầu bất mãn ngồi dậy, “Vì sao đệ lại là tên sai vặt, sư phụ lão nhân gia người không biết yêu thương đệ gì cả…… Người ta vẫn còn đang ở độ tuổi trưởng thành ……”
Câu nói chưa dứt, trên đầu Vô Cầu đã lãnh một cái cốc đau điếng, Vô Dục trừng mắt nhìn hắn giả bộ cả giận nói: “Còn không đi nhanh! Cẩn thận sư phụ phạt đệ bây giờ!”
“Hừ…… Sư phụ đúng là bất công, thiên vị sư huynh!” Vô Cầu còn chõ mỏ nói lại một câu xong mới chạy ra khỏi phòng, trên mặt vui như hoa nở.
Vô Dục bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đuổi theo hắn ra cửa, dặn với theo: “Đưa đến Bạch Mai Đình, nghe rõ chưa?! Nhất định phải có bánh hoa quế và bánh xốp đậu đỏ đó!!”
“Ai da, dông dài quá, biết rồi!” Vô Cầu vui vẻ chạy đi, không thèm quay đầu lại.
Ma Y quán, tiền viện, Hồng Mai Đình.
Ta cùng tên ngốc Đông Phương Cửu và tên thất phu Hiên Viên Tiêu tao nhã ngồi chờ trong đình chung quanh bao bọc toàn là mai đỏ, nhàn rỗi ngồi uống hết ba ấm trà, nếu còn uống tiếp chỉ sợ ta phải hỏi đường đi nhà xí mất.
Mấy nam nữ hầu hạ đứng ngoài đình mặt lạnh như tiền, tướng mạo đều tuấn mỹ vô cùng, chỉ tiếc bọn họ không hề nói chuyện, thấy đồ đệ Ma Y đưa bọn ta đến đây, liền dâng trà bánh. Chén trà không còn, sẽ có người chủ động châm lại cho đầy, nếu là bình trà đã cạn, không đến một giây sẽ có người bưng bình trà mới lên.
Tóm lại là phục vụ chu đáo, động tác thuần thục, nhưng mà, ngươi đừng mất công dò hỏi bọn họ bất cứ vấn đề gì, có hỏi bọn họ cũng chỉ hé miệng cười cười mà thôi.
Ta 「 trong lòng tức giận không chịu nổi, kéo Đông Phương Cửu nhỏ giọng hỏi: “Này, bọn họ có phải câm điếc hết rồi không, sao hỏi cái gì cũng không lên tiếng vậy, tốt xấu gì ít nhất cũng phải nói ‘Không biết’ chứ, đúng hay không?! Cái này gọi là đạo đãi khách gì đây?!”
Đông Phương Cửu nở nụ cười, ghé sát bên tai ta nói nhỏ: “Lăng nhi thật thông minh, mấy người kia quả thật là câm điếc.”
“Ack……” Ta kinh hãi, chộp lấy đầu hắn, có chút lén lút hạ giọng, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Đông Phương Cửu cười khúc khích, tay hắn áp lên tay ta, đôi mắt cong cong, chậm rãi nói: “Lúc nam nhân kia vừa mới châm trà cho Lăng nhi, ho khan một tiếng, ta đúng lúc nhìn thấy trong miệng của hắn là không có lưỡi.”
“hả…… ơ……” Cái miệng đang há hốc của ta bị tên Đông Phương Cửu đang mỉm cười dịu dàng kia bịt chặt lại.
“Hừ, không cần chuyện gì cũng đều tỏ ra kinh ngạc sững sờ như thế!”
Hiên Viên Tiêu đặt chung trà xuống, lạnh lùng liếc ta một cái, ta vừa định cãi lại, chợt nghe hình như có người gọi ta, nhìn lại, đại đồ đệ của Ma Y trước mặt mang nét cười ngây thơ đi về phía ta.
Vậy sao nói hình như có người gọi ta? Là bởi vì câu hắn gọi chính là “Lam cô nương”, cách xưng hô này đây là lần đầu tiên ta nghe được, thấy không quen cho lắm.
“Vô Dục tìm ta?” Vốn định tôn xưng hắn một tiếng “Sư phụ”, nhưng ráp vào với tên hắn gọi lên sao mà giống pháp danh của hòa thượng quá, cho nên liền lược bỏ đi, hơn nữa tuổi tác hắn thoạt nhìn cũng không lớn, mẹ kế như ta đây cũng không tiện giả vờ hiền thục quan tâm tiểu đệ đệ nhà người ta gọi hắn là “Vô Dục oa oa” được! Nên cứ gọi thẳng tên hắn cho xong.
Vô Dục mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cúi người sát bên tai ta dùng âm lượng cực khẽ nói: “Lam cô nương, sư phụ có lời mời.”
Ta bị chuyện tốt bất ngờ làm cho kinh ngạc, sửng sốt mấy giây mới hiểu ra, bật người từ trên ghế đứng dậy.
Ta kéo cánh tay Vô Dục, vui vẻ nói: “Đi!”
“Chờ chút.”
Hiên Viên Tiêu sắc mặt có phần khó coi, không tự chủ được cũng đứng dậy, còn Đông Phương Cửu vẫn cứ tỉnh bơ như không, nhưng cơ thể hắn trong khoảnh khắc ta đứng bật dậy cũng ngồi thẳng người lên.
Trong không khí như có một mạch nước ngầm đang cuồn cuồn dâng lên.
Khẳng định hai người này cũng đã nghe được Vô Dục nói gì với ta, cho dù Vô Dục nói rất nhỏ, nhưng tai của bọn họ cũng ‘nhạy bén’ y như ‘tâm nhãn’ của họ, sao có thể không nghe thấy chứ!
Ta thầm nghĩ không xong rồi. Dựa vào tính cách của Hiên Viên tiêu sao có thể chấp nhận việc Ma Y coi thường hắn, hắn đi đến đâu thì đều phải lấp lánh, lung linh như vàng mới được.
Vừa lúc đó, Đông Phương cửu mặt mày hớn hở nở nụ cười: “Hiên Viên huynh, huynh xem này hoa mai nở đầy vườn tươi đẹp thế này, không bằng cùng ta ở đây uống rượu ngâm thơ có được không?”
Hiên Viên Tiêu giật mình, nhìn sang Đông Phương Cửu, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Đông Phương Cửu ngượng ngùng nhìn về phía Vô Dục, còn chưa chờ hắn mở miệng, Vô Dục liền lễ phép nói: “Vô Dục sẽ sai người đưa một hũ rượu ngon lên cho nhị vị.”
“Đa tạ” Đông Phương Cửu cười khẽ gật đầu.
Tây Uyển, Bạch Mai Đình.
Wow, Ma Y này thật thú vị a, bên ngoài toàn trồng hồng mai diễm lệ, nhưng ở đây khắp nơi đều là bạch mai.
Ha ha, hơn nữa hương thơm của bạch mai trang nhã hơn so với hồng mai một chút, đúng là càng đi vào sâu màu sắc càng nhạt, hương thơm càng đạm. Thú vị, thú vị!
Xa xa thấp thoáng một nam tử áo đỏ ngồi ngay ngắn trong Bạch Ngọc Đình, màu đỏ diễm lệ giữa một khoảng trắng lớn tạo nên vẻ rực rỡ đối lập, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Nhìn bộ y sam đỏ rực, ta bất chợt nhớ tới bộ dạng của tên ngốc Đông Phương Cửu trong ngày đại hôn của ta「 và Âu Dương Vân…… sinh ra cái gọi là xinh đẹp quyến rũ, phong tình vô hạn a……
“Lam cô nương……”
Ta hoàn hồn, cười hì hì nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh ngạc của bạn Vô Dục, thân thiện hỏi: “Sao? Có chuyện gì?” Mặc dù ta biết hài tử đáng thương này khẳng định là bị vẻ mặt quỷ dị nào đó của ta làm cho hoảng sợ……
Vô Dục ho nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, lại tiến về phía trước dẫn ta đi một đoạn, tới chỗ cách đình khoảng năm mét thì ngừng lại.
“Lam cô nương, mời –” Hắn mỉm cười nhìn ta, chìa cánh tay phải đưa ra tư thế “mời”.
Ta mỉm cười với hắn, sải bước về phía Ma Y.
Vào đình rồi ta mới chú ý, Ma Y này trên đầu đội một cái mũ rộng vành phủ sa mỏng, căn bản thấy không rõ khuôn mặt hắn. Có điều Ma Y hẳn là tuổi tác không lớn, sống lưng hắn thẳng tắp, chiếc nón phủ sa trên đầu căn bản không che kín được mái tóc đen như mực của hắn, ta đoán hắn chắc chắn là một soái ca, hơn nữa còn là một soái ca nhiệt tình như lửa. Hắc hắc, ai bảo hắn mặc áo màu đỏ làm chi! Đây là bí quyết dựa vào sở thích màu sắc để đoán tính cách đó mà.
Chẳng qua là, lúc ấy ta không biết, hắn ngoại trừ thích mặc đồ đỏ, còn thích mặc đồ trắng.
Chỉ cần trên đồ đỏ có hoa mai trắng, trên đồ trắng có hoa mai đỏ là được.
Chẳng qua là, lúc ấy ta quên mất, màu đỏ ngoại trừ thể hiện sự nhiệt tình, còn có thể dùng để cảnh báo nguy hiểm.
Sắc màu như máu, sâu thẳm trong vẻ yêu mị là một dòng sông băng không có bến bờ.
Nhìn Ma Y đại nhân trước mắt, ta rướn người, chắp tay cười nói: “Tiểu nữ tử Lam Nhan Lăng bái kiến Ma Y đại nhân!”
Một tiếng cười khẽ như gió lạnh luồn qua tai, khiến người ta toàn thân rởn gai ốc. Có chút lạnh lẽo, chỉ một chút.
Ma Y đứng dậy chậm rãi tháo nón xuống, một đôi mắt màu tím sâu như đầm lầy, rõ ràng là mang ý cười nhìn ta, nhưng không biết vì sao lại lóe ra một tia quỷ mị. Đôi môi mỏng bởi vì thiếu mất vài phần huyết sắc nên trông thật lạnh lẽo, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tà mị đến tận xương.
“Công chúa, sao để thuộc hạ chờ lâu vậy.”
Nụ cười yêu mị, thấp thoáng vẻ oán trách, khẩu khí ôn hòa, nhưng truyền vào trong tai lại giống như lưỡi dao băng lạnh buốt, trong nháy mắt liền chém phăng tấm bình phong ấm áp.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng một khoảng sương mù mờ mịt, không biết phải làm sao.
Là phúc? Hay là họa đây?