Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Ma Y nhận ra “Ta”, hơn nữa còn là thuộc hạ của “Ta”, chuyện này vốn nên là một việc tốt! Đáng tiếc, đáng tiếc ta lại không nhận ra được tên thuộc hạ xinh đẹp lạnh lùng này……
Ta nên nói chuyện gì với hắn? Nên biểu hiện như thế nào?
Trong lúc nhất thời, ta thật sự lúng túng, chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười của kẻ bề trên dành cho cấp dưới của mình, nhìn thấy cặp mắt màu tím cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào ta không hề nhúc nhích, trong lòng ta 「 có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Bất an ư, cũng không phải, sợ hãi ư, cũng không đúng lắm, vô cùng khiếp sợ thì chính xác hơn một chút.
“Công chúa, mời ngồi, người không ngồi, thuộc hạ cũng chỉ có thể đứng cùng công chúa.”
Giọng nói vẫn thản nhiên như cũ, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lần này nghe có vẻ không lạnh giá giống như vừa nãy.
“Ha ha…… ha……” Ta cười khan lê thân ngồi lên cái ghế đá, quan sát đánh giá thuộc hạ Ma Y của mình. Nhưng ta nghĩ nát óc cũng không ra hắn là ai. Chẳng lẽ hắn không phải Ma Y thật? Nếu không Ma Y vì sao lại trở thành thuộc hạ của Thượng Quan Lăng?! Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không hề giống với một kẻ giả mạo làm thủ hạ của Thượng Quan Lăng…… chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây!
Nhưng mà nhìn biểu hiện của hắn hẳn là vẫn có vài phần kính nể đối với “Ta”, bằng không lúc nãy hắn cũng sẽ không nói những lời như thế. Nhưng mà, giọng điệu của hắn nói với ta vì sao nghe không có… không có… ngoan ngoãn thuận theo giống đám người bọn Ất vậy?
Ta quyết định mở miệng thử hắn một chút, không thể ngồi ngây ngốc mãi như vậy, bằng không thế nào cũng để hắn nhìn ra manh mối mất!
“Bệnh tình của Sở Sở ngươi có biết không?” Ta cố gắng nói giọng lạnh lùng hết mức có thể, như vậy mới tương đối giống với “Ta” vốn có.
Nghe vậy, Ma Y cười khẽ hai tiếng nói: “Công chúa đang nói đùa sao? Thuộc hạ đương nhiên là biết.”
Ta vừa định hỏi hắn có cầm chắc chữa khỏi bệnh cho Sở Sở hay không, thì thấy hắn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào điểm tâm trên bàn, mắt cong cong cười nói với ta: “Công chúa nếm thử xem, đầu bếp của thuộc hạ làm có hợp khẩu vị công chúa không.”
Ta sửng sốt ngẩn người, chợt cúi đầu nhìn điểm tâm trên khay. Oa, chỉ nhìn thôi cũng biết là ngon rồi! Làm công chúa quả nhiên tốt hơn làm bình dân, đồ ăn tất cả đều là những thứ thượng đẳng, Ahaha……
Vừa định đưa tay lấy một miếng điểm tâm trông giống như bánh xốp, nhưng lại vội vàng đổi hướng chuyển sang cầm đũa lên, tao nhã gắp một miếng bánh đặt vào cái đĩa nhỏ đặt trước mặt ta, tiếp theo tao nhã đút bánh trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức mùi vị.
NND ta thật hy vọng vào lúc ta đang nhai đồ ăn không có ai nhìn chằm chằm vào mình, như vậy ta có thể nhai nhồm nhoàm, uống ừng ực, có nghẹn có sặc cũng không sợ ai chê cười!
Aizz, làm người của xã hội thượng lưu có điểm ấy không tốt, đối diện với mỹ thực còn phải giữ mình, còn phải tao nhã. Ta rốt cục cũng hiểu được vì sao lúc ăn nhân sâm, Trư Bát Giới lại ăn vội ăn vàng như vậy, dồn nén nhẫn nại chậm rãi nhấm nháp đó là một việc tàn khốc biết là bao nhiêu!~~~
“Có ngon không?” Ma Y khẽ mỉm cười hỏi, nụ cười này dù nhẹ đến hết mức, nhưng vẫn ấm áp.
“Ừm!” Ta vốn định thật lòng khen ngợi món điểm tâm này, nhưng nghĩ rằng dựa vào tính khí của Thượng Quan Lăng khẳng định sẽ không khen ngợi thứ gì, vì thế ta cố nén ý cười trong mắt, chỉ lộ ra một phần ba, nói với hắn: “Mặc dù không bằng ngự thiện trong cung, nhưng cũng có thể ăn được.”
Ma Y nhìn thấy ánh mắt ta thoắt một cái đã thu lại hết vẻ sáng rỡ, hỏi: “Oh? Không ngờ thức ăn ngự thiện phòng làm lại hợp khẩu vị công chúa hơn đầu bếp của thuộc hạ?” Đột nhiên cười tà nịnh nọt, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm ta 「 lại hỏi: “Hay là công chúa không thích điểm tâm của Giáp làm nữa rồi?!”
Oh my God! Hắn, hắn, hắn không ngờ lại là Giáp! Giáp, Ất, Bính, Đinh đứng đầu tứ đại hộ vệ!
Khóe miệng của ta giật giật, nhưng ta thật sự không thể nào giả vờ như mình không kinh hoàng một chút nào được, miệng hết mở ra lại đóng vào, dùng tốc độ nhanh nhất biến kinh ngạc thành kinh hỉ: “Giáp ~~ này~~ Bổn cung vẫn thích mùi vị ngươi làm hơn……” Nghĩ xem làm thế nào để trấn an tâm hồn bị tổn thương của tên thuộc hạ tốt vô địch của mình, “Đầu bếp của ngươi làm cho dù là ngon, nhưng chung quy vẫn không hợp ý bổn cung như Giáp làm!” Ta mỉm cười, đôi mắt màu xanh hơi cong lên, vẻ mặt thành khẩn chết đi được.
Ma Y Giáp ngồi thẳng lưng lên, dáng ngồi càng thêm nghiêm trang lẫm liệt, một nụ cười hiện lên trên khóe môi, đôi môi sau khi uống một hớp trà nóng đã ửng hồng lên một chút, xem ra cả người đều tươi tắn hoạt bát hơn rất nhiều.
“Chờ sau khi hồi cung, Giáp lại làm cho công chúa ăn nữa, hiện tại ở Ma Y quán không được tiện lắm, sợ lộ thân phận của công chúa.”
“Tốt!” Ta thực sự kích động, ngươi nói xem thuộc hạ của ta sao lại lợi hại như vậy chứ! Ra chiến trường, vào nhà bếp! Có thể giết người, có thể cứu người! Quả thực là vô địch vạn năng! Aha ha ha!~~~~~~~~
Ta ho khan một tiếng, lại đút một miếng điểm tâm vào miệng, vẫn không quên cười nhìn chằm chằm Ma Y Giáp, quan sát phản ứng của hắn. Bất tri bất giác điểm tâm trên bàn hoàn toàn bị một mình ta tiêu diệt gọn, có chút xấu hổ cười mấy tiếng, ta mở miệng hỏi hắn: “Giáp à, bệnh của Sở Sở có khó chữa không?”
“Sau khi xem mạch cho Sở Sở……”
“Mạch tượng không có dị thường?!” Ta nói chen vào.
“Ân, mạch tượng không có dị thường, nhưng kiểm tra miệng, lưỡi, mũi thì vô cùng hư nhược. Hai huyệt đạo Khích Môn, Lao Cung chuyên bảo vệ tâm mạch hoàn toàn không có mạch đập.” Giáp ung dung nói.
“Có thể chữa được chứ?!” Nghe Giáp nói xong, trong lòng ta thoáng run lên, vì sao nghe bệnh này……
“Có phải công chúa không tin vào y thuật của Giáp?” Hắn cười phì một tiếng, “Hay là công chúa cảm thấy Giáp thích hợp làm kẻ giết người hơn là cứu người?!”
Con ngươi tà mị nhìn chằm chằm vào mặt ta, khiến ta không biết trả lời thế nào mới phải.
Ngẩn ra một lúc, ta xoa dịu: “Bổn cung sao không tin Giáp chứ!” Kỳ thật, ta thật sự không tin hắn lắm, người này nhìn thấy quái, nghe cũng quái, mà cảm giác thì càng quái! Hình như hắn hoàn toàn không sợ công chúa ta「 đây một chút nào, nhưng ở ngoài mặt thoạt nhìn lại rất nghe lời ta, lại còn rất biết chia sẻ tâm tư lo âu thay ta.
Ma Y Giáp mỉm cười hồn nhiên, chỗ khóe môi bên phải thấp thoáng một cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhưng không nói gì thêm nữa.
Chúng ta không nói gì với nhau, chỉ ngồi im tĩnh tọa, để khỏi ngượng ngùng ta chỉ có thể ăn điểm tâm, uống trà, khi ta lại cầm bình trà lên định rót đầy một ly nữa, thì một bàn tay lành lạnh ngăn ta lại.
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tím kia, hắn nhìn ta nở một nụ cười rất nhạt, chậm rãi nói: “Trà nguội lạnh rồi, uống vào không tốt cho dạ dày của công chúa.” Sau đó, hắn cầm lấy cái nón phủ lụa trắng đội lên trên đầu, khoan thai đứng dậy, một tiếng huýt sáo từ dưới nón phát ra, chỉ trong chốc lát, liền thấy Vô Dục vội vã bước nhanh về phía bọn ta.
“Sư phụ!”
Giáp ừ nhẹ một tiếng nhân tiện nói: “Chuẩn bị bữa tối đi.”
Vô Dục không lập tức đáp lời lui ra, mà lại mở miệng hỏi: “Sư phụ muốn dùng bữa cùng với mấy vị khách nhân ở tiền viện sao?”
Giáp sau khi nghe vậy nhìn về phía ta, ta lại càng không biết, ta thì hy vọng mọi người cùng nhau ăn sẽ đông vui hơn, nhưng nếu Giáp cùng ăn với hai người kia thì còn đội nón như thế nào được! Ta cười cười, nói: “Ba người bọn ta đều là khách, đương nhiên là khách thuận theo ý chủ thôi. Ma Y đại nhân quyết định là được!”
Xem ra gương mặt của Giáp cả đồ đệ của hắn cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng nếu như ngay cả sư phụ của mình mặt mũi ra sao cũng không biết, thì làm sao có thể nhận định đó có phải là sư phụ thật hay không?! Không sợ có người giả mạo hay sao?!
Hộ vệ này tuyệt đối không đơn giản!
Giáp quay đầu đi, phân phó cho Vô Dục: “Vậy mời hai vị khách nhân ở tiền viện đến dùng bữa cùng vi sư đi.”
“Dạ, sư phụ!”
Nhìn thấy bóng lưng Vô Dục đã đi xa, ta hỏi Giáp: “Ngươi không sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng của mình sao?”
Giáp xoay người, mỉm cười, nói: “Sợ chứ.”
Ta sửng sốt, lại hỏi: “Vậy ngươi còn gọi hai người bọn họ cùng ăn với chúng ta?”
Giáp lại phì cười một tiếng, nói: “Công chúa chẳng lẽ đã quên trên đời có một thứ gọi là ‘mặt nạ da người’ hay sao?”
Ta đổ mồ hôi, thật là bẽ mặt. Khẽ trố mắt trừng hắn một cái, vung tay áo, ta nói: “Bổn cung ra tiền viện nghênh đón bọn hắn trước đây!”
“Công chúa.” Giáp ở phía sau nhẹ giọng gọi ta.
“Cái gì?” Ta xoay người nhìn hắn.
“Công chúa biết đường ra tiền viện không?” Khóe miệng Giáp khẽ nhếch lên tạo thành một hình cong hoàn mỹ.
Sao ta cảm thấy không phải hắn quan tâm ta, mà là đang cười nhạo ta vậy chứ?!
Sau khi ta bịa một câu chuyện hoàn mỹ lừa gạt hai người đã sớm mất hết kiên nhẫn ngồi chờ ta ở tiền viện xong, dưới sự dẫn dắt của hai vị cao đồ của Giáp là Vô Dục, Vô Cầu, ba người bọn ta「 đi qua cả chục con đường “khúc khuỷu quanh co”, bước vào một căn nhà nhỏ được xây bằng trúc xanh, chung quanh được trồng các loại hoa mai đủ màu sắc.
Bước vào căn nhà trúc, tựa như chìm giữa một không gian xanh biếc, nơi này bất kể là bàn hay ghế đều được làm từ cây trúc, khắp phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của trúc, trên một chiếc bàn trúc trong góc còn có một cây đàn cổ, bên cạnh đốt lư hương, thoang thoảng bay ra hương hoa mai thanh nhã, cùng mùi thơm nhạt của trúc vô cùng hòa hợp. Trên bức tường trúc mà cây đàn cổ được dựng dựa vào có treo mấy bức họa sơn thủy xinh đẹp, bức họa trông rất sống động, khiến người ta tựa như lạc vào cảnh giới của nó, đủ thấy người vẽ ra những bức tranh này kỹ thuật cao minh bất phàm.
“Ba vị khách quý mời ngồi, sư phụ lát nữa sẽ đến.” Vô Dục khách khí nói với bọn ta, sau đó xoay người phân phó Vô Cầu, “Sư đệ, bảo nhà bếp đưa thức ăn lên!”
“Dạ! Sư huynh!” Vô Cầu tròn mắt, hung hăng đáp, rất có khí thế.
Ta nhìn thấy tiểu hài nhi Vô Cầu này, liền nhớ đến lúc sáng hắn làm khó dễ bọn ta, trong lòng đang nghĩ có nên “giáo huấn” hắn một chút hay không. Chợt nghe một giọng nói dịu dàng truyền vào nhà trúc, tiếp đến một mùi thuốc theo gió nhẹ bay vào.
“Không biết ba vị khách quý đến thăm, Yến Tứ Phương không kịp nghênh đón từ xa.”
Một bộ áo trắng phiêu nhiên bước tới, một đóa hồng mai lớn theo vạt áo xinh đẹp bay bay.
Ta nhìn người trong mắt đầy ý cười đang khoan thai bước đến, ngẩn cả người.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng dùng trâm cài tóc bạch ngọc đơn giản búi lên, một đôi mắt màu tím sâu thẳm tà mị, mắt hạnh tự tiếu phi tiếu khẽ ngước lên, một mảnh lụa trắng mỏng che khuất khuôn mặt từ phần mũi trở xuống, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo, lại vừa đủ để nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mím lại, còn nơi má trái chưa bị che khuất có một nửa cành “Mạn Châu Sa Hoa” đang hé nở đầy yêu mị.
Người này thật sự là thuộc hạ của ta, thủ lĩnh tứ đại hộ vệ, Giáp ư?!
Hắn tên Yến Tứ Phương, là diễm tuyệt tứ phương sao?!