Ngày Đoàn làm phim về nước, trong ngoài sân bay đều đầy ắp người, tất cả đều là fan hâm mộ tới đón và người thân bạn bè của nhân viên.
Mọi người nhìn thoáng qua, cảm động vộ cùng, có người nhịn không được đã đỏ cả mắt, cảm thán nói: "Rốt cuộc đã trở về rồi! Lần này đại nạn không chết tất có hậu phúc!"
"Vẫn là Trung Quốc tốt nhất! Sau này cũng không muốn ra nước ..."
"Tôi vẫn là không quên được những anh lính kia, quân nhân Trung Quốc đúng là đẹp trai mà, tôi muốn gả! Nhưng lại không có dũng khí đó ...."
Minh Chúc cùng Khương đạo bọn họ đi tuốt sau cùng, nghe trộm được hết những lời nghị luận, khoé miệng cong lên một chút, Lục Trác Phong còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, cô chỉ có thể về nước trước cùng với Đoàn làm phim, vừa xuống đất, cô liền nhớ anh.
"Minh Chúc! Bên này!"
Đường Hinh nhón chân lên, ra sức gọi cô.
Minh Chúc nghe theo giọng nói đi qua, nở nụ cười, bước nhanh đến, Đường Hinh dùng sức ôm lấy cô, vừa khóc rồi lại cười: "Thật là làm tớ sợ muốn chết, may là mọi người đều có thể trở về, tới đã xem video, Lục Trác Phong lợi hại gần chết."
Trên mạng đã tuồn ra một vài đoạn video của đợt cứu viện, mạo hiểm kích thích, có chút mờ, nhìn không rõ được mặt người, nhưng Đường Hinh quen biết Lục Trác Phong, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn ra là anh.
Minh Chúc ôm lấy cô, "Đúng vậy, về nhà thôi."
Đường Hinh vui vẻ buông cô ra, kéo cô ra bên ngoài, "Hôm nay người tới đón thật sự đông lắm, chúng ta nhanh lên một chút đi, bà ngoại và mẹ cậu đều đang chờ cậu ở bên ngoài đấy."
Minh Chúc sững sờ: "Bà ngoại cũng tới sao?"
"Đúng vậy, bà ngoại đều sắp bị hù chết, cậu đi nhanh cho bà nhìn xem, bà lo lắng đến phát điên rồi."
Chuyện này rùm beng như thế, coi như là có muốn giấu chắc chắn cũng không giấu được, bà ngoại sau biết chuyện trực tiếp bị doạ đến ngất, Thẩm Mạn liền đón bà đến thành Bắc.
Minh Chúc không dám trễ nãi, vội vàng tăng nhanh bước chân.
Bà ngoại đứng bên cạnh xe, vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ hô lên: "Ai dà, nha đầu."
Minh Chúc cười chạy tới, ôm lấy bà: "Bà ngoại, bà ở nhà chờ con là được rồi, chạy lên chạy xuống làm chi cho mệt mỏi ..."
Bà ngoại vỗ vỗ lưng cô, lại xoay người cô vòng vòng kiểm tra một lần, Minh Chúc nhịn không được nói: "Bà ngoại, một vết thương con cũng không có, bà yên tâm đi."
Bà ngoại thấy cô bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, lại ngẩng đầu nhìn cô, "Vậy Tiểu Lục đâu? Bà nghe nói nó cũng tham gia cứu viện, nó không bị thương chứ?"
"Anh ấy bị thương nhỏ thôi ạ, cũng không có việc gì, bà đừng lo lắng quá." Minh Chúc trấn an bà, nhìn về phía Thẩm Mạn đang đứng bên cạnh, kêu lên, "Mẹ."
Thẩm Mạn sờ sờ đầu cô, "Trở về là tốt rồi, anh của con đã về hai ngày trước rồi."
Minh Chúc gật đầu: "Vâng con có biết."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Minh Tranh liền lập tức về nước.
Minh Chúc nhìn Đường Hinh có vẻ như có rất nhiều lời muốn nói với cô, sau khi trấn an bà ngoại xong, để Thẩm Mạn dìu bà lên xe ngồi đợi cô.
Người vừa lên xe, Đường Hinh liền lôi kéo cô đến bên cạnh mình, Minh Chúc hỏi: "Cậu có việc gì muốn nói với tớ có phải không?"
Đường Hinh nhíu mày: "Đúng vậy, cậu đoán xem?"
Minh Chúc nhìn cô: "Cậu và Đường Vực đang hẹn hò rồi à?"
Đường Hinh bĩu môi: "Dễ đoán như vậy sao?"
"Ừ."
Minh Chúc cười cười.
Đường Hinh chọc chọc mặt cô, nghi hoặc nhìn cô: "Sao tớ lại có cảm giác cậu không vui vẻ lắm nhỉ? Toàn bộ nhân viên của Đoàn làm phim đều an toàn, không có chuyện gì xảy ra, phim cũng đã được quay xong, đại nạn không chết, hẳn là nên vui vẻ mới đúng."
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn cô, không biết nói với cô nàng thế nào về việc Tiểu đội trưởng hi sinh vì nhiệm vụ.
Cô thấp giọng hỏi: "Cậu gần đây có gặp Lâm Tử Du không?"
"Sao lại chuyển qua Lâm Tử Du rồi?" Đường Hinh gật đầu: "Mấy ngày trước có gặp qua ở công ty, nghe nói người trong nhà đang sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt, cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Hinh Hinh."
"Ừ."
"Tiểu đội trưởng không về được nữa ..."
———————–
Tám giờ tối.
Minh Chúc đeo chiếc nhẫn mà trước đó Lục Trác Phong đã cầu hôn lên tay, thời gian trước lúc quay phim ở Ca Lợi Á cô sợ rớt mất, nên vẫn luôn không mang.
Cô sờ lên chiếc nhẫn, rồi đi xuống lầu với bà ngoại và cha mẹ.
Minh Chúc ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, bà ngoại nắm lấy tay cô rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, chợt phát hiện trên tay cô nhiều thêm một chiếc nhẫn, sửng sốt một chút, giơ tay của cô lên nhìn nhìn.
Lúc này, ngay cả Minh Thành Quân và Thẩm Mạn đều cùng nhìn thấy.
Minh Chúc nhìn bọn họ một chút, lắc lắc tay, "Nhẫn cầu hôn của Lục Trác Phong."
Bà ngoại lấy lại tinh thần, cười híp mắt nhìn chằm chằm tay cô, "Rất xinh đẹp, Tiểu Lục thật có mắt nhìn."
Minh Thành Quân biết chuyện trong đội của Lục Trác Phong, ông trầm ngâm một lát, nhìn về phía Minh Chúc: "Qua vài ngày nữa Lục Trác Phong cũng phải trở về đúng không? Cha của cậu ta bên kia con đã gặp qua chưa?"
Minh Chúc lắc đầu: "Vẫn chưa, cha mẹ, chuyện này không cần gấp, anh ấy bây giờ còn rất nhiều chuyện phải làm."
Thẩm Mạn như khựng lại một chút, không phải bọn họ làm cha mẹ mà sốt ruột, nhưng nhìn xem, khuê nữ ngay cả nhẫn cũng đã mang lên rồi, cha mẹ bên này còn chưa thấy mặt mũi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Minh Chúc cùng Lục Trác Phong là không thể tách ra được, hôn sự của hai người sớm hay muộn cũng phải làm, cũng không thể kéo dài mãi.
Bà ngoại vẫn luôn bênh vực Minh Chúc, khoát khoát tay: "Haizz anh chị cứ quản tốt Minh Tranh là được rồi, chuyện của Minh Chúc đừng quan tâm, Tiểu Lục còn chưa trở về đâu, đợi nó quay về chắc chắn sẽ có sắp xếp, mấy chuyện hôn lễ này không thể vội vàng được, phải tổ chức cho thật tốt."
Bà dừng một chút, nhìn về phía Minh Chúc, "Hình như kết hôn với quân nhân còn muốn nộp báo cáo đúng không? Tiểu Lục nộp báo cáo rồi sao?"
Minh Chúc: ...
Chuyện này muốn cô trả lời thế nào đây?
Báo cáo kết hôn đã sớm được duyệt, cô và Lục Trác Phong ngay cả giấy hôn thú cũng đã nhận rồi.
Thẩm Mạn liền nói: "Mẹ, là báo cáo kết hôn, chuyện đó xử lý rất nhanh, không cần gấp."
Bà ngoại: "À à, vậy thì tốt rồi."
Chín giờ rưỡi, bà ngoại muốn đi ngủ.
Minh Chúc theo bà trở về phòng, cô ngồi bên giường, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con nói thật cho bà biết một chuyện vậy, con và Lục Trác Phong đã nhận giấy hôn thú rồi."
Bà ngoại dựa vào đầu giường, nghe vậy thì sững sờ, giận giữ chỉ ngón trỏ vào trán cô, "Con đấy, chuyện nhận giấy hôn thú lớn như vậy cũng không nói cho mọi người tiếng nào? Nhận lúc nào? Có thuận lợi không?"
"Ngay trước khi anh ấy ra nước ngoài liền nhận, rất thuận lợi, trước mắt đừng nói với cha mẹ con." Minh Chúc cong môi nở nụ cười, trèo lên trên giường, đầu dựa sát vào vai bà, có chút nũng nịu, "Bà ngoại, đêm nay con ngủ với bà nhé."
Cô đã mấy đêm rồi không ngủ ngon giấc, rất dễ nằm mơ, có vài hình ảnh trong đầu không thể nào xoá đi được.
Bà ngoại cười hiền lạnh, sờ sờ đầu cô, "Lần này đã bị doạ sợ rồi đi?"
Minh Chúc lắc đầu: "Không có."
"Ngủ đi." Bà ngoại thở dài, đưa tay lến đầu cô vuốt ve từng chút từng chút một giống như khi cô còn bé vậy, Minh Chúc rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đây là đêm đầu tiên trong mấy ngày gần đây, cô ngủ được một giấc ngủ an ổn.
-Hết Chương -