Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Cuối tháng sáu, Lục Trác Phong về nước.

Ngày anh về nước, Vương Quốc Dương và các vị lãnh đạo khác đến sân bay chào mừng, nghênh đón liệt sĩ, Lục Trác Phong đi theo cha mẹ Trương Vũ Lâm đưa tro cốt của Trương Vũ Lâm về quê an táng, cử hành nghi thức ma chay.

Minh Chúc và Đường Hinh cùng Lâm Tử Du đã sớm có mặt.

Hai mắt Lâm Tử Du đỏ bừng, ánh mắt ngây ra, đến bây giờ vẫn còn không thể tin được, người còn sống sờ sờ ra đấy sao bây giờ lại không còn nữa? Cũng trong ngày này, mọi người mới biết được, đợt hành động cứu viện tại Ca Lợi Á kia cũng không phải là vô cùng thuận lợi, bọn họ đã phải hi sinh một người lính, một người anh hùng, cậu còn rất trẻ, chỉ mới có tuổi thôi, trên mạng tự nguyện cử hành nghi thức mặc niệm.

Trên đường phố, nơi bọn họ đi qua, có gần ngàn vạn người dân đứng chờ hai bên đường, tiễn biệt Trương Vũ Lâm.

Trương Vũ Lâm được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ, sinh lão bệnh tử, hồn về quê cũ.

Video và ảnh chụp được cộng đồng dân chúng đăng lên bản tin thời sự, trên mạng còn lan truyền tin tức nhanh hơn vũ bão.

"Làm gì mà có chuyện thuận lợi giải cứu chứ, chẳng qua là có người mang trọng trách mà hoàn thành thôi." "Bộ dáng rất chính trực, tiếc quá, còn trẻ như vậy mà đã, anh hùng thường đi trước..." "Khóc chết mất, không thể xem nổi loại tin tức này, hi vọng mọi người ai làm quân nhân đều được sống lâu trăm tuổi! "Anh hùng thì đi trước, hi vọng cậu sẽ trở thành thiên sứ, bay lên thiên đường.

Cho mị lạc đề một chút, người sĩ quan đứng giữa kia, tôi vừa tra ra, là thiếu tá đấy...

quá đẹp trai mà..." Đường Hinh cầm di động đưa tới trước mặt Minh Chúc, "Nói Lục Trác Phong nhà cậu đấy." Minh Chúc nhìn thoáng qua, nhìn về phía người đứng cách đó không xa, Lục Trác Phong đang đứng nói chuyện cùng với lãnh đạo, người đàn ông mặc một thân quân trang, cao lớn tuấn tú, anh so với trước đó gầy hơn một chút, hình như là cảm giác được ánh mắt của cô, trong phút chốc liền quay lại, nhìn cô trấn an một chút.

Cô mặc một chiếc váy liền màu đen rất đơn giản, trước ngực cài một bông hoa bách hợp nhỏ, thon thả trắng nõn, so với lần trước gặp thì gầy hơn, sao mới mười ngày không gặp cô đã gầy đi rồi? Có phải là ngủ không được ngon không? Ban đêm có gặp ác mộng không? Vương Quốc Dương nói: "Vết thương của cậu còn chưa lành phải không? Về nước mấy ngày thì tranh thủ nghỉ ngơi chút đi." Lục Trác Phong nhìn về phía Minh Chúc, có chút hững hờ thu hồi ánh mắt, "Được ạ." Hai người từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào, anh biết cô đang chờ anh, cũng biết là cô đang lo cho anh, chưa bao giờ có một loại cảm giác tâm ý tương thông với ai đến vậy, chỉ cần một ánh mắt liền có thể hiểu rõ đối phương.

Minh Chúc nhoẻn miệng cười.

Đây là người đàn ông cô yêu, anh vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của cô.

Sau khi kết thúc, Minh Chúc đi về phía Lâm Tử Du đang ngồi trong góc, cô từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt cô nàng, nhẹ nhàng nói: "Đầu tháng tư tớ có đi qua nơi đóng quân của quân đội gìn giữ hoà bình, Tiểu đội trưởng..." Cô dừng một chút, sửa lại miệng, "Trương Vũ Lâm đã nhờ tớ mang cái này về cho cậu, chắc là cậu ấy muốn tặng cho cậu cái gì đấy." Lâm Tử Du ngồi chồm hổm trên đồng cỏ, cả người giống như bị ai rút mất hồn, cô nàng ngẩng đầu nhìn cô, liếc nhìn cái hộp nhỏ trong tay cô, run tay nhận lấy, "Anh ấy,,, còn nói gì nữa không?" Minh Chúc nhận ra được là Lâm Tử Du đang rất khó chịu, cũng biết được là cô đang rất hối hận, hối hận thì làm được gì nữa chứ? Cô không biết.

Cũng không có ý định hỏi đến.

"Cậu ấy muốn tớ mang về cho cậu, tớ nghĩ, đây là đồ vật duy nhất cậu ta muốn chuyển ra ngoài trước khi đi, để tặng cậu." Minh Chúc do dự, không biết vật này mang đến cho Lâm Tử Du sự an ủi hay là nhiều đau đớn hơn, thế nhưng, nếu là nguyện vọng của Trương Vũ Lâm, cô muốn giúp cậu thực hiện.

Lâm Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp nhỏ kia, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, cô ngẩn đầu, nhìn về phía Minh Chúc, "Cậu nói xem...

Nếu như, nếu nhứ tớ không chia tay với anh ấy...

Anh ấy có phải là sẽ cố gắng hết sức, cố gắng để bản thân mình sống sót....

Vì tớ..." Đôi mắt Minh Chúc đỏ lên, thấp giọng nói: "Tớ nghĩ, cho dù bất cứ lúc nào, cậu ấy đều rất cố gắng hết sức để được sống." Đường Hinh đi đến bên cạnh, thấy Lâm Tử Du như vậy, có chút không đành lòng, lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cô nàng.

Lâm Tử Du đột nhiên bắt lấy tay cô, có chút điên cuồng mà hô lên: "Không phải cậu đã nói, mấy năm sau anh ấy hẳn cũng sẽ giống như Lục đội trưởng sao, trở thành Đội trưởng sao? Không phải cậu đã nói như vậy sao? Nhưng bây giờ mới hơn một năm..

Mới một năm mà..." Đúng vậy, chỉ mới một năm thôi.

Thế sự khó lường.

"Cậu đừng như vậy nữa..." Đường Hinh cũng rất khỏ chịu, "Tiểu đội trưởng thật sự rất tốt, tớ cũng không muốn việc này xảy ra." Lâm Tử Du bỗng nhiên ngã ngồi xuồng đất, giấu mặt vào bên trong đầu gối, hu hu khóc lên.

Đường Hinh muốn tiến đến khuyên nhỉ, đã bị Minh Chúc kéo lại, "Để cô ấy khóc đi, giải toả một chút cũng tốt." Một lát sau, Đường Hinh có chút thổn thức: "Cậu nói xem, từ nay cô ấy có thể quên được Tiểu đội trưởng hay không?" "Sẽ." Cho dù sau này, cô ấy có gả cho ai khác, trong lòng cũng vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ người này.

Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc.

Trở lại thành Bắc.

Minh Chúc ngồi trong nhà đợi đến tận nửa đêm, trên người Lục Trác Phong vẫn còn mặc bộ quân trang kia, vừa bước vào cửa, liền có thứ gì đó mềm mềm nhào vào trong ngực, anh đè gáy cô lại nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu nhìn cô, "Đang chờ anh sao?" Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười: "Vâng, đây là nhà anh mà." Sau khi nhận giấy hôn thú, anh liền sắp xếp đưa chìa khoá nhà cho cô, bao gồm cả bộ chìa khoá nhà lớn kia, Minh Chúc không chắc chắn đêm nay anh có thể trở về hay không, cô gọi điện thoại máy đều bị khoá, chỉ có thể chạy đến đây tìm vận may thôi.

"Đây cũng là nhà em." Lục Trác Phong sửa lời cô, tháo nón xuống, thuận tay đặt ở cái móc ngay cửa trước, dẫn cô đi vào nhà, "Anh không đem điện thoại, dùng điện thoại của Tào Minh gọi cho em thì không ai bắt máy, vừa nãy đi ngang qua đây, muốn lên nhìn xem có khi nào em ở đây chờ anh hay không." Anh dựa người cô vào cửa, vuốt ve những lọn tóc rủ xuống trán cô, "Dưới lầu đã nhìn thấy đèn sáng rồi." Minh Chúc ôm lấy anh, đầu cô cọ cọ trong lòng bàn tay anh, "Em cũng là tới đây kiếm vận may thôi, ban ngày không nói với anh được mấy câu, cũng không biết sau khi anh làm xong nhiệm vụ có phải trở về quân khu hay không." Thân thể cô vô cùng mềm mại, cào cào trong lòng Lục Trác Phong ngứa ngáy, khoảng thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra, phương diện tâm lý cũng không được tốt đẹp gì, nhưng anh là đàn ông, làm lính đã mười hai năm, như thế nào đi nữa cũng sống được, Anh kéo cô đi về phía sô pha.

Minh Chúc ôm lấy cổ anh, nhìn anh chằm chằm, Lục Trác Phong không nhịn được cười: "Sao lại nghiêm túc như vậy?" Cô gật đầu: "Nhớ anh." Lục Trác Phong ngồi xuống ghế sô pha, để cô ngồi trên đùi anh, Minh Chúc xoay người, đổi thành tư thế hai chân vòng qua người anh, mặt đối mặt với anh, anh cười nhẹ, "Trong đội thả cho anh mấy ngày nghỉ, mấy ngày nay anh ở bên cạnh em, nhé?" Minh Chúc hỏi: "Mấy ngày?" Lục Trác Phong cong cong khoé miệng: "Năm ngày." Minh Chúc vui vẻ, "Được." Năm ngày, đối với quân nhân mà nói, đã là kì nghỉ rất dài rồi.

Cô nhớ tới về thương trên người anh, liền cởi nút áo sơ mi của anh, Lục Trác Phong ngồi dựa trên ghế sa lon, hờ hững nhìn cô, cô ý nói, "Anh còn chưa còn tắm đấy." Minh Chúc ngẩng đầu, "Em nhìn vết thương, anh có tắm hay không có liên quan gì đâu." Lục Trác Phong đè chặt tay cô, nắm trong tay, "Đã không có việc gì rồi, tĩnh dưỡng là tốt rồi, nói anh nghe một chút, mấy ngày nay trở về làm cái gì rồi?" Minh Chúc nghĩ nghĩ, đợi chút nữa lát nữa ngủ cùng cũng có thể nhìn, liền tạm thời từ bỏ, "Bà ngoại đang ở đây, mấy ngày nay đều ở nhà chơi với bà ngoại, có đi ăn bữa cơm cùng với Đường Hinh và Vưu hoan, bởi vì chuyện xảy ra trước đó nên các cô ấy rất lo lắng...

À đúng rồi, Đường Hinh và Đường Vực đang hẹn hò rồi, đúng lúc chúng ta được cứu đấy." Cô hé môi nở nụ cười, "Anh chắc là không thấy được, Đường Hinh dùng tài khoản Weibo của Tập Duệ đăng một thông cáo, bây giờ trên mạng còn đang lưu truyền thành vè thuận miệng đấy..." Bởi vì những phản hồi của Đường Hinh, hiện tại đám cư dân mạng đều đang suy đoán, Đường đại biên kịch là ai? Có quan hệ thế nào đối với tài khoản của Tập Duệ? Không đúng, là có quan hệ thế nào với Tập Duệ? Minh đại biên kịch, là chỉ Minh Chúc không rõ nam nữ kia sao? Đường Hinh trước đó chỉ là do nhất thời cao hứng, sau này mới nhận thấy đám cư dân mạng ăn dưa lê buôn chuyện sai lệch, muốn sửa cũng không có cách nào sửa, chỉ có thể giả ngu.

Lục Trác Phong à một tiếng, có chút hứng thú hỏi: "Cô ấy nói cái gì?" "Cô ấy nói muốn ăn món gì thì đi ăn, muốn coi phim gì thì đi coi..." Thông cáo Weibo đó rất dài, nhưng rất thuận miệng, trí nhớ Minh Chúc lại tốt, nhìn qua một lần căn bản đều nhớ kỹ, cô nói cho anh biết, "Cô ấy còn nói, có người yêu thì liền kết hôn đi, chưa có con thì tranh thủ thời gian sinh con, cuộc sống hài hoà vui vẻ!" "Cuộc sống hài hoà vui vẻ, là ý mà anh nghĩ đến sao?" Minh Chúc chôn đầu trên vai anh, "Vâng, hẳn là.." Lục Trác Phong nhịn không được cúi đầu, hôn lên lỗ tai cô, "Mấy giờ rồi, hửm?" Minh Chúc nghĩ nghĩ, "Hình như quá giờ đêm..." Một giây sau, người liền bị ôm ngang lên, cô bị doạ vội vàng cúi đầu, cũng không dám cử động lung tung, "Ôm kiểu này không sao chứ? Tay anh còn đang bị thương đấy!" "Không sao, anh không dùng lực bên tay này, em gầy đi rồi." Anh nói, ước lượng một chút, "Khoảng năm cân?" đây là cân theo đơn vị của Trung Quốc, cân = / kg.

Minh Chúc trừng to mắt, "Vậy mà anh cũng đoán được sao? Em thật sự đã sụt năm cân đấy." Lục Trác Phong ôm cô đi vào phòng ngủ, có chút không biết phải làm sao, "Mới có mấy ngày mà đã sụt đi năm cân, bộ em không ăn cơm sao? Hay là ngủ không ngon? Vốn đã không có nhiều thịt rồi." Minh Chúc bóp lấy cơ bắp trên cánh tay anh, không vui nói: "Anh cũng gầy đi vậy, em chắc chắn anh không chỉ sụt năm cân thôi đâu, còn không biết xấu hổ mà nói em..." Cô bị quăng lên trên giường, Lục Trác Phong vùi đầu vào cổ cô cọ nhẹ vài lần, "Tắm rồi sao?" Cô gật gật đầu.

Anh ngồi dậy, chậm rãi cởi nút áo sơ mi, quay người, mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ quần áo mặc nhà, đưa lưng về phía cô mà cởi áo sơ mi, vai rộng eo hẹp, trên cánh tay còn quấn vòng băng vải, "Anh là đàn ông, gầy mấy cân là chuyện thường, huấn luyện nhiều thêm một chút ăn thêm mấy bát cơm là có da có thịt lại ngay, em thì không giống, anh quen biết em nhiều năm như vậy rồi còn chưa thấy em béo lên bao giờ." Minh Chúc ngồi trên giường nhìn anh, nhẹ giọng hừ một tiếng: "Con gái béo lên rất khó coi, nếu em là một cô nàng mập ú thì anh có thể thích em sao?" Lạch cạch – Lục Trác Phong cởi dây thắt lưng, quay người liếc cô, nhìn từ trên xuống dưới một chút, "Em thì có thể béo lên bao nhiêu?" Minh Chúc đúng là không phải dạng người dễ béo, với lại cô ăn cũng không nhiều, muốn béo lên thật đúng là rất khó khăn, cô không nói gì, nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, "Không chừng lúc em mang thai có thể nuôi cho béo lên một chút." Anh vỗ vỗ đầu cô, cầm quần áo lên, đi tắm.

Minh Chúc sờ sờ đầu, như có điều gì đó suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.

Đàn ông tắm rửa rất nhanh, Lục Trác Phong rất mau đã quay lại, vén một góc chăn lên, Minh Chúc chủ động tự nhiên ngay quay qua, dựa sát lên vai anh.

Lục Trác Phong ôm lấy cô, để cô dựa hẳn người vào trong ngực anh, vuốt ve lỗ tai cô, "Gần đây buổi tối có mất ngủ không? Có gặp ác mộng không? Hay có chỗ nào không thoải mái? Có chuyện gì thì phải nói với anh, không nên giữ trong lòng, chuyện đã qua thì đừng suy nghĩ nữa, đã qua thì cho qua luôn, em hiểu không?" Trước đó, anh lo rằng cô sẽ bị sang chấn tâm lý, muốn để cô tiếp nhận điều trị khai thông tâm lý, nhưng cô kiên quyết từ chối, nói rằng mình không có chuyện gì.

Minh Chuc lắc đầu: "Vâng em biết, em cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mới đầu thì có một chút, sau khi ngủ cùng bà ngoại ba buổi tối, bà ngoại buổi tối đều sờ đầu em dỗ em ngủ, giống như khi còn bé vậy, còn kể chuyện xưa cho em nghe, hai đêm trước thì em thử ngủ một mình, không chìm vào giấc ngủ nhanh như trước kia được nhưng cũng không nằm mơ." Lục Trác Phong nhẹ nhàng thở ra, Minh Chúc thuận theo nằm sấp lên trên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, "Còn anh?" "Anh rất tốt, anh là đàn ông, cũng là quân nhân, loại chuyện này là anh phải đối mắt, không cần lo lắng cho anh." Lục Trác Phong vươn tay ra sờ sờ đầu cô, "Là như thế này phải không?" "Hả?" "Anh hỏi là bà ngoại sờ đầu em dỗ em ngủ như thế này đúng không?" Minh Chúc nhịn không được cười trộm, "Bà ngoại cũng không ôm em như thế này đâu." "Vậy thì đổi tư thế?" Lục Trác Phong nói xong liền đỡ cô xuống, thay đổi tư thế.

Minh Chúc vội vàng ôm anh không chịu thả, vội la lên: "Không muốn, cứ như vậy đi, tay anh còn chưa đúng đâu, đừng đụng qua đụng lại, nhẹ nhàng một chút ấy...

Mà anh không cần sờ đầu em em cũng có thể ngủ mà, ngủ với anh là em dễ dàng thiếp đi nhất." Lục Trác Phong cười nhẹ: "Vì sao?" Minh Chúc đỏ mặt, nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Vì mệt mỏi chứ sao." Lục Trác Phong nhớ lại những lần mình làm cho cô mệt mỏi kia, thân thể có hơi nóng lên, Minh Chúc đã leo xuống từ trên người anh, đầu dán sát vào bờ vai anh, cầm lấy tay ra, ra vẻ dạy dỗ: "Như thế này này, từ từ, còn như vầy, chậm thôi, chầm chậm sờ, không nên quá dùng sức, sức lực của bà ngoại rất yếu..." Anh thử mấy lần, "Như vầy?" Cô gật đầu, nhắm mắt lại, "Ừm, chính là như vậy." Lục Trác Phong từ thái dương cô, thuận theo lỗ tai, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy lần, cô gái nhỏ nhắm mắt lại, sắc mặt thả lỏng, khoé miệng của anh hơi cong lên, động tác vẫn không ngừng lại.

Có lẽ là do thật sự mệt mỏi, có lẽ là do có anh ở bên, cô thật sự buông lỏng tâm tình.

Lục Trác Phong mới vỗ vỗ chừng mười cái, cô đã ngủ mất.

Anh sững sờ, thấp giọng: "Minh Chúc?" Minh Chúc:...

Anh nhìn tay mình một chút, cái này là loại ma pháp gì, hữu hiệu đến vậy? Xem ra, cần phải thỉnh giáo bà ngoại học tập một chút cũng tốt.

Sáng ngày hôm sau, lúc Lục Trác Phong định rời giường bị Minh Chúc ôm lấy không buông, anh sợ đánh thức cô, lại nằm trở lại, ngủ nhiều thêm một chút, lúc tám giờ, Minh Chúc tỉnh lại, giật mình phát hiện ra anh vẫn còn đang ngủ, đôi mắt còn đang nhắm.

Cô rất ít có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của anh, bởi vì cô luôn luôn ngủ trước anh, lúc tỉnh lại thì anh đã rời giường.

Thật là đẹp trai mà...

Cô cảm thán.

Lông mi còn dài nữa.

Minh Chúc đưa tay, sờ sờ một chút.

Lục Trác Phong bắt lấy tay cô, mở mắt ra liếc nhìn cô, Minh Chúc cười một tiếng: "Anh tỉnh rồi sao?" "Lúc em cử động là anh tỉnh rồi." Anh ôm eo cô, giọng nói có hơi lười biếng, hai mắt lại nhắm nghiền.

Minh Chúc dựa nửa người lên ngực anh, ngón tay chọc chọc mặt anh một chút, "Lục Trác Phong, em muốn nói với anh một chuyện." Giọng anh khàn khàn: "Ừ?" "Thật ra lần trước em không uống thuốc." Anh lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt dời xuống, tay lại nhanh hơn, sờ lên phần bụng bằng phẳng của cô một có, "Có rồi?" Minh Chúc bị anh làm cho đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: "Không có, em chỉ nói với anh là em không có uống thuốc, nên không tổn hại gì đến thân thể, anh không cần lo lắng, với lại..

Em cũng không mang thai, làm sợ bóng sợ gió một trận." Cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì, "Thật ra lúc đầu em cũng tưởng là có, anh mạnh mẽ như vậy..." Ngay cả bao cao su còn rách...

Lục Trác Phong sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười nhìn cô, "Em đây là đang khen anh sao?" Minh Chúc nhỏ giọng: "Em chỉ ăn ngay nói thật." Lúc ấy kinh nguyệt bị trễ, cô thật sự cho rằng đã mang thai rồi.

"Về sau xảy ra chuyện như vậy, em lại cảm thấy may mắn, may mắn vì đã không mang thai." Minh Chúc lại ôm lấy anh, "Thế nhưng em nghĩ ấy, sau khi hôn lễ của chúng ta kết thúc thì sinh em bé đi, có em bé rất tốt, lúc anh không có ở nhà em có thể di chuyển sự chú ý một chút, chẳng cần nhớ anh nữa." "Không nhớ anh nữa? Đứa bé kia là sinh hay không sinh, anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút." Ngữ khí của Lục Trác Phong rất nặng nề, hình như là đang suy nghĩ thật.

Minh Chúc vội nói: "Em không phải là có ý kia đâu, ý của em là...

Nếu như lúc anh phải làm nhiệm vụ, em không cần phải ở nhà một mình, có con ở cùng với em, có cảm giác yên tâm hơn." "Thật sự muốn sinh sao?" Anh nhìn xem cô.

Cô dùng sức gật đầu, "Muốn." "Thật ra anh rất sợ lúc em mang thai anh không thể ở bên cạnh em, như vậy thì em sẽ rất vất vả, nhưng anh biết thời gian anh dành cho vốn đã ít rồi, nhiều lúc em cần anh, anh lại không ở bên cạnh.

Sinh con, em sẽ phải gánh vác nặng hơn anh rất nhiều, anh sợ em quá cực khổ, hiện giờ em vẫn còn trẻ, anh luôn có cảm giác anh có thể cho em quá ít, trước đây bà ngoại và bà Từ nói không sai, nguyện vọng của Từ Duệ cũng không sai, coi như là anh ích kỷ đi." Lục Trác Phong nhìn cô, ánh nắng sớm xuyên qua màn cửa sổ rọi vào trong phòng, làn da cô trắng nõn gần như trong suốt, anh vuốt ve gương mặt cô, "Vì vậy, anh từng đưa ra quyết định sai lầm một lần, lựa chọn sai lầm, cho dù là lúc em đến quân khu sưu tầm tư liệu, anh vẫn còn có chút do dự, đến cùng là có nên hay không nên cùng em trải qua khoảng thời gian này, anh luôn cảm giác em mềm mại như nước, cần phải cẩn thận che chở từng li từng tí, không thể để em buồn.

Thế nhưng sau này nghĩ lại, em thích anh, anh cũng thích em, nếu như không ở cùng một chỗ, buồn khổ chính là cả hai người, không cần nói thêm nữa, hai chúng ta sắp kết hôn, cuộc sống hài hoà vui vẻ, cùng nhau già đi." Minh Chúc rất ít khi nghe Lục Trác Phong nói một tràng dài như thế, ghé vào trên ngực anh mà suy ngẫm một chút, nhoẻn miệng cười lên, "Đúng vậy, may là anh đã nghĩ thông suốt." Đôi mắt Lục Trác Phong đen thẫm, nhìn chằm chằm nơi ngực cô, cổ áo cô rộng rãi, một bộ ghé vào trên người anh, phong cảnh trước ngực hoàn toàn lộ ra trước đáy mắt anh, Minh Chúc kịp phản ứng lại, đỏ mặt muốn che đi, bị anh gắt gao nắm chặt tay lại, giọng nói trầm thấp: "Che cái gì, nhìn cũng đã nhìn rồi, trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn qua chứ?" Không chỉ nhìn thôi đâu, mà còn vô cùng cẩn thận nghiên cứu hết rồi.

Minh Chúc không biết chuyện ân ái của những đôi vợ chồng khác ra sao, nhưng cô thật sự cảm thấy không có chuyện gì có thể xấu hổ hơn thế này nữa, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Sao anh lại hư hỏng như vậy..." "Đàn ông không phải đều như vậy sao? Chỉ là không nói ra mà thôi." Lục Trác Phong xoay người, đặt cô ở dưới thân, "Anh nhớ hình như trong nhà có bao cao su?" Minh Chúc đỏ mặt, "Làm sao em biết được, cũng không phải em dùng..." Lục Trác Phong chồm nửa người qua, kéo ngăn kéo ra, mò được một cái lần trước không dùng hết còn sót lại, Minh Chúc nhanh chóng nhìn thoáng qua, vùi đầu vào ngực anh, có chút do dự, "Bây giờ mới có tám giờ sáng, mới sáng sớm liền đã...." "Vừa đúng lúc, chúng ta chưa thử làm buổi sáng bao giờ." Lục Trác Phong nói xong liền cởi quần áo, cúi người hôn cô, cười nhẹ thành tiếng, "Nghe nói có vài phụ nữ buổi sáng sẽ tương đối mẫn cảm, thử một chút nhé?" Minh Chúc bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, nửa híp mắt hỏi: "Làm sao anh biết?" Tay Lục Trác Phong thăm dò vào trong áo ngủ của cô, sờ soạng trên lưng cô một chút, thuận đường đi lên, xoa nắn trên ngực cô vài cái, "Trong đội toàn là đàn ông, không ít người đã kết hôn, bình thường cũng có nói những trò đùa không đứng đắn, nghe nhiều..." "Các anh...

Còn nói những thứ này á, em biết ngay cả đám các anh đều giống nhau mà, ra cửa, mặc quân trang vào thì chững chạc đàng hoàng." "Lại đây, nói vài lời dễ nghe xem, em đồng ý rồi." Anh cắn môi cô, vẫn chưa quên phúc lợi của mình.

"Nói...

Cái gì?" Minh Chúc khẽ thở dốc, lảm nhảm khen anh, "Em thích anh? Anh rất đẹp trai, thân thể anh vô cùng tốt, anh rất giỏi..." Lục Trác Phong nghe xong liền tê dại cả da đầu, những lời này nếu bình thường mà nghe được có khả năng anh sẽ bật cười, nhưng ở trên giường mà nghe được thì không giống vậy, anh chỉ cần hai ba động tác đã lột sạch cô.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng chói, chỉ có vài tia sáng chiếu xuyên qua rèm cửa, có thể là do quá lâu không thân mặt, cũng có thể là do đã trài qua sinh tử, càng có thể là do hoàn cảnh đẩy đưa, hai người đều có chút mất kiểm soát, lần này Lục Trác Phong thật sự là dày vò cô, dụ dỗ cô nói ra những lời trước đây cô chưa từng nói, hết lần này đến lần khác vì cô đã đồng ý, chỉ có thể đỏ mặt mà nói...

Hoảng hốt, Minh Chúc cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.

Lúc sắp kết thúc, trong đầu cô còn mơ màng nghĩ, chẳng lẽ phụ nữ buổi sáng thật sự mẫn cảm hơn? Không đúng, sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Lục Trác Phong ôm cô gái nhỏ đang thoi thóp lên, đi phòng tắm tắm rửa.

"Thể lực của anh gần đây không được tốt lắm..." "Là do anh chưa ăn điểm tâm..." ————————— Buổi chiều, Lục Trác Phong về nhà cùng với Minh Chúc.

Sắp kết hôn rồi, tóm lại là phải gặp mặt gia trưởng.

Trước khi vào cửa, Minh Chúc sợ anh hồi hộp, cố gắng ra sức an ủi anh: "Anh không cần hồi hộp, thật ra cha mẹ em cũng không quá quan tâm chuyện của em, có bà ngoại ở đây, bà ngoại sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta." Lục Trác Phong nhịn không được vui vẻ, "Nhìn anh có vẻ rất hồi hộp sao?" Minh Chúc lắc đầu, "Em chỉ nói anh vậy thôi, anh không cần hồi hộp." Lục Trác Phong dắt lấy tay cô, hất cằm chỉ chỉ về hướng cổng, "Được, anh không hồi hộp, chúng ta có thể đi vào chưa? Hình như dì giúp việc đã ra cửa nhìn xem rồi." Vừa mới nói xong, bà ngoại liền đi ra tới cửa, "Nha đầu, Tiểu Lục, sao hai đứa cả nửa ngày rồi còn chưa vào?" Lục Trác Phong đi qua, xoay người, thấp giọng nói bên tai bà ngoại: "Bà ngoại, Minh Chúc sợ con hồi hộp, nói với con đã có bà làm chỗ dựa cho con, bảo con đừng sợ, đừng hồi hộp." Minh Chúc:....

Cô ngây ra.

Bà ngoại trừng Minh Chúc một cái, "Cái con nhóc này, sao mà càng ngày càng không đứng đắn, trước đây cũng không có như vậy đâu." Minh Chúc:....

Con không có mà! Cô bực tức giậm chân, Lục Trác Phong khốn nạn! Bán vợ đến nghiện rồi phải không!

- Hết Chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio