Cung Hoàng tiến vào khu tiếp tân:"Cho hỏi, nơi này có bệnh nhân tên Hàn Bích Diệp không?"
Nữ tiếp tân nhìn người con trai tuấn tú trước mặt liền ngại ngùng:
"Vậy...cậu chờ tôi tra thông tin lại"
Một lúc sau đã tra ra, thì ra là bệnh nhân đặc biệt hôm qua. Cô nhanh chóng trả lời Cung Hoàng:
"Đúng là hôm qua có người đưa bệnh nhân đến đây. Hơn nữa...tình trạng cô ấy hơi đặc biệt".
"Tôi muốn gặp em ấy. Bây giờ cổ ở phòng nào?"
"Xin lỗi nhưng tôi không thể phá vỡ qui định của bệnh viện được. Trừ phi anh có thể chứng minh mình là người nhà của cổ."
Cung Hoàng lấy điện thoại ra lục tìm bức ảnh cô và anh chụp chung với nhau.
"Đây cô xem đi. Tôi là...là bạn trai em ấy."
Cô tiếp tân khi nhìn thấy ảnh hai người liền tin là thật, đưa anh thông tin phòng của Bích Diệp.
"Đây là mã phòng bạn gái cậu. Còn nếu muốn biết tình hình của cổ, anh có thể liên hệ bác sĩ Phương. Có lẽ anh ấy đang ở phòng của bệnh nhân."
"Cảm ơn cô."
Cô ta nhìn theo bóng lưng Cung Hoàng:
"Haizz, bao giờ mình mới có bạn trai vừa đẹp trai vừa ấm áp thế đây..?"
Cung Hoàng chạy vội trên hành lang, nhìn từng số phòng một, chỉ mong nhanh chóng gặp lại cô.
Cuối cùng dừng chân trước cửa phong . Anh đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh một cô gái nằm an tĩnh trên giường. Trông cô hơi xanh xao, không một chút sức sống. Không nghĩ ngợi nhiều anh tiến đến gần giường bệnh, nắm lấy tay cô thật chặt:
"Cuối cùng...cũng tìm được em."
Bác sĩ Phương từ cửa bước vào đã thấy xuất hiện thêm một người lạ trong phòng. Ông bước đến cạnh cậu ta:
"Cho hỏi. Cậu là...."
Cung Hoàng quay sang nhìn người đàn ông kia, thấy trên người ông khoác áo blouse liền biết ông là bác sĩ Phương.
"Dạ, con là người nhà bệnh nhân ạ!"
"À, thì ra là vậy."
"Vậy cho con hỏi một việc, tình trạng em ấy thế nào mà lại chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt?."
Mặt bác sĩ bỗng trở nên nghiêm nghị, quay sang bảo Cung Hoàng:
"Cậu đến văn phòng riêng của tôi một lát, có một số việc rất kì lạ cần hỏi ý kiến của cậu"
Cung Hoàng nghe tình trạng của cô, tay không khỏi run lên. Liệu cô có mắc phải căn bệnh gì nghiêm trọng mà giấu mình hay không. Tâm tình cứ lơ lững trên mây mà đi theo bác sĩ Phương, đến khi bước vào phòng, nghe tiếng khóa cửa rồi mới hoàn hồn lại.
Ông đưa mắt nhìn Cung Hoàng, đưa tay mời:
"Cậu ngồi ghế trước đã."
"Dạ"
Ông đi đến tủ sách lấy hồ sơ bệnh án của Bích Diệp sau đó quay lại ngồi đối diện, trao vào tay Cung Hoàng.
"Đây là thông tin bệnh án của cổ, cậu đọc đi."
Trong lúc Cung Hoàng bắt đầu đọc, ông lên tiếng trình bày:
"Trong quá trình xét nghiệm tổng quát cho cô bé này, tôi đã phát hiện ra rất nhiều điều thú vị..."
"Là chuyện gì?"
"Nhóm máu của con bé thật sự có một không hai. Nó không phải là nhóm máu A, B hay O như chúng ta."
"Chuyện này...sao có thể?"
"Chưa dừng lại ở đó. Con bé dường như trước lúc hôn mê đã gặp một đả kích rất lớn dẫn đến ngất xĩu. Nhưng chỉ như vậy thì quá bình thường. Điểm tôi thấy lạ là..."
Cung Hoàng giờ đây không thể tin được điều mình nghe thấy. Nếu vậy, không lẽ cô không phải người nhà họ Hàn...
Thấy cậu con trai này đang suy tư, ông bèn lên tiếng:
nói tiếp:
"Điều tôi thấy lạ là dường như thể lực con bé đang tăng lên. Không những thế các tế bào máu như hoạt động mạnh mẽ hơn hẳn người thường, điều này giống như...con bé đang thức tỉnh một năng lực tiềm ẩn nào đó."
"Sao có thể...em ấy chỉ là một cô gái bình thường."
"Tôi cũng không biết giải thích thế nào. Tóm lại, con bé chắc chắn không phải người thường như chúng ta"
Câu nói của bác sĩ khiến Cung Hoàng khó mà tin được. Không lẽ cô thật sự không phải người thường.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bác sĩ Phương là người rất thông minh, ông hứa sẽ giữ bí mật thông tin của cô và bắt đầu hứng thú với cô bé tên Bích Diệp này.
Cung Hoàng vào phòng , kéo ghế lại ngồi cạnh giường. Anh đặt tay mình phủ lên tay cô:
"Em rốt cuộc...là ai?"
Bích Diệp lúc này đang chìm sâu vào một giấc mơ dài, cô thấy mình đang là một đứa trẻ mới sinh, được người phụ nữ vô cùng quý phái bế trên tay. Cô ta có mái tóc dài xoăn màu hồng nhạt, trên ngực cổ có khắc hình một thanh kiếm nhỏ. Đặc biệt trên cổ là một sợi dây chuyền với viên ngọc màu đỏ nổi bật. Bích Diệp được người phụ nữ ấy ôm chặt vào lòng, như muốn đem cô hòa làm một.
"Con của ta...nhất định phải bình an...nếu có thể ta mong con không được sinh ra, có lẽ sẽ không phải đau khổ như hiện tại"
Người phụ nữ kia quay sang cậu bé nhỏ tuổi bên cạnh:
"Sau này, con nhất định phải bảo vệ cho em gái mình, không được để nó chịu bất kì tổn thương nào, con có hiểu không?"
"Dạ, thưa mẹ"
Bỗng nhiên không gian xung quanh biến mất khỏi mắt cô, sau đó cơ thể cô bỗng đau nhức từng cơn, cô nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng thí nghiệm, người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên gương mặt ông ta cô không nhìn rõ được nhưng lại thấy trên trán có một vết sẹo trông rất ghê sợ. Tay ông ta đang cầm một cây tiêm nhọn, bên trong là một thứ chất lòng màu vàng. Ông ta tiến lại gần chỗ cô đang nằm, sau đó tiêm vào tay cô. Sau đó cô không tự chủ được mà phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn.
"Ngoan...đừng khóc bé con. Số phận của con đã được định sẵn từ khi sinh ra. Đó...chính là làm con dao gϊếŧ người của ta hahaha..."
Từng cơn đau ập đến khiến cả người cô đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo, cơ thể cứ giật mạnh liên hồi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi tên mình thật quen thuộc.
"Tiểu Diệp, tiểu Diệp, em mau tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Hai mắt Bích Diệp mở ra thật nhanh, tim cô bây giờ đang đập mạnh liên hồi, cả cơ thể như còn cảm nhận được sự đau đớn trong giấc mơ, không biết tại sao nước mắt lại chảy ra liên tục.
Cung Hoàng đưa hai tay lên vai cô, xoay cô đối diện về mình. Anh dùng tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô.
"Có anh ở đây rồi, không sao đâu."
Cô không biết tại sao lại lúc này lại muốn dựa dẫm vào người con trai này, cô đưa tay ôm lấy anh, khóc một trận thật to, nước mắt cứ chảy làm ướt đẫm cả bả vai anh. Cung Hoàng vỗ nhẹ lưng cô an ủi:
"Được rồi. Có anh ở đây. Không ai ức hϊếp em được nữa đâu."
Bích Diệp không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, tại sao lại cảm giác thân thuộc đến như vậy. Không lẽ, đây không phải là mơ.