Người cuối cùng vẫn còn độc thân dài dài là Tuấn Khang.
Anh trách cuộc đời sao lắm bất công.
Đám bạn đã có nửa còn lại của mình.
Tụi nó sẽ vì sắc mà bỏ bạn.
Rồi dòng đời nghiệt ngã, đẩy đưa anh biết đi đâu và về đâu.
Một mình lẻ loi thật đau lòng.
Tuấn Khang đời này chẳng lẽ phải chịu thua đám kia.
Không đời nào.
Tụi nó tìm được, anh cũng phải tìm được.
Anh đang độc thân vậy nửa kia của anh cũng đang độc thân.
Nếu có duyên có phận, anh tin chắc anh và nửa kia sớm tìm gặp được nhau.
Sẽ kết thành một đôi đẹp lấn át hết cả đám kia.
Anh sẽ được dịp lên mặt.
Cho tụi nó còn dám hùa nhau, kết bè kéo phái bắt nạt con tim mỏng manh của anh không?
Do quá nhập tâm vọng tưởng đến viễn cảnh xa vời mà anh lái xe suýt tông phải chú chó đang được dắt qua đường bởi một cô gái.
Nhưng may là anh phanh kịp.
Đập đầu vô lăng cho tỉnh mộng.
Anh tắp xe vào lề đường.
Mở cửa xuống xe, hỏi cô gái đang đứng kiểm tra chú chó của mình.
- Xin lỗi cô, chú chó của cô có sao không?
Cô gái kia ôm chú chó vào lòng.
Ngước mặt lên nhìn anh.
- Không sao, nhưng anh lái xe phải cẩn thận một tí.
Tuấn Khang ái ngại, cất giọng đều đều đưa ra một lời đề nghị.
- Để tôi chở cô về xem như chuộc lỗi.
- Ừ cũng được, giờ bắt taxi không biết tới chừng nào.
Cô gật gật đầu trả lời.
Anh lịch sự mở cửa xe cho cô ôm chú chó ngồi vào.
Xong, anh yên vị vào ghế lái.
Cho xe chạy đi.
Tới địa chỉ nhà cô, anh dừng lại.
Cô xuống xe vẫy vẫy tay tạm biệt anh.
Anh chợt gọi cô, lấy ra một tấm danh thiếp dúi vào tay cô.
Anh nói.
- Chú chó cô mà bị gì thì gọi tôi.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Ừ, anh muốn sao thì vậy đi.
Tôi lười nói quá.
Bye anh nha, tôi phải vào nhà rồi.
Cô lười biếng đáp, cất bước hướng tới cổng chính mà vào nhà.
Anh trở lại vị trí, lái xe về công ty.
Mấy ngày sau đó, anh nhận được một cuộc gọi, thấy dãy số lạ hiện lên màn hình.
Anh đắn đo một hồi lâu mới bắt máy.
- Alo.
- Anh nhớ tôi chứ.
Người anh đưa tấm danh thiếp đó.
Đầu dây bên kia là giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng, ngọt ngào như mật rót vào tai vang lên.
- Tôi nhớ, chú chó cô có vấn đề gì à?
Anh cất giọng trầm ấm nói.
Tay gõ gõ lên bàn làm việc, chờ đợi câu trả lời từ cô.
- Chú chó tôi không có vấn đề gì nhưng tôi thì có.
Anh có thể gặp tôi không? Tôi đang ở quán coffee ở đường Hình Tự.
Tôi sẽ đợi anh đến.
Cô nói xong cúp máy.
Tuấn Khang xoa xoa mi tâm, đứng dậy cầm áo vest rời đi.
Ra bãi đỗ xe, anh lấy xe lái tới điểm hẹn mà cô đã nói.
~~~~~~
Tới điểm hẹn, anh đi vào bên trong.
Cô từ xa thấy anh vẫy tay gọi.
- Tôi ở đây.
Tuấn Khang cất bước đi tới, kéo ghế ngồi đối diện cô.
- Anh muốn uống gì? Gọi đi.
Cô gọi phục vụ rồi quay sang hỏi anh.
- Một ly cà phê.
Phục vụ gật đầu rồi quay vào trong.
Cô khuấy ly nước cam, từ tốn uống.
- Cô có gì muốn nói?
Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ này.
Cô cũng thôi uống nữa.
Ngồi nghiêm chỉnh vào thẳng vấn đề.
- Chuyện là mẹ tôi bắt tôi xem mắt.
Nhưng tôi không thích, tôi nói dối là đã có bạn trai.
Mẹ tôi không tin, nói là phải tận mắt chứng kiến.
Thú thật là tôi nói dối, giờ không biết phải làm sao.
Anh có thể đóng giả bạn trai tôi được không? Bởi tôi không quen biết người nào khác giới ngoài anh cả.
Và tôi tin anh là người tốt.
Mong anh giúp tôi nha, nha, nha!
Cô dùng ánh mắt long lanh mà cầu xin anh, hai tay chắp lại tỏ vẻ thành khẩn.
Tuấn Khang cầm ly cà phê phục vụ vừa đem ra, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Lắc lắc đầu mà trả lời.
- Tôi không thể.
Nghe anh nói, nước mắt của cô dự trữ không biết tự bao giờ, ào ạt tuôn rơi.
Cô ngồi khóc một cách đáng thương.
Người trong quán chỉ trỏ mà mắng anh vô tâm bạn gái khóc mà ngồi tỉnh bơ không chịu dỗ dành.
Có ai làm bạn trai như anh không?
Bất đắc dĩ anh thở dài ngao ngán, miễn cưỡng gật đầu chấp nhận lời đề nghị đó.
- Tôi giúp cô, giờ thì nín ngay lập tức.
Cô vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô hằng giọng.
- Tôi tên là Mai Phương Tuyết.
Còn anh tên gì?
- Tôi tên là Gia Minh Tuấn Khang.
Anh nói.
Đồng thời đứng dậy chào cô rồi bỏ đi.
~~~~~
Vào ngày chủ nhật đẹp trời.
Phương Tuyết dắt anh về ra mắt gia đình.
Anh cũng rất phối hợp với cô mà diễn kịch.
Dường như gia đình cô thích anh lắm.
Thúc giục chuyện hai người tiến tới hôn nhân hoài à.
Lúc đó, cô chỉ cười cho qua.
Nhanh chóng lảng qua chuyện khác để mọi người không nói gì nữa.
Từ đó, anh và cô cũng xem là hiển nhau đi.
Nhưng ai cũng khắc ghi trong đầu mình hai chữ diễn kịch không được buông bỏ.
Nhưng cả hai càng ngày càng rơi vào lưới tình của nhau mà không hay biết.
Cứ bình thường như trước đây.
Ngoài tầm kiểm soát, con tim cô biết rung động đầu đời rồi, cô buộc phải nói ra.
Nếu không cô sẽ hối hận mất.
Phương Tuyết đang cùng anh tản bộ trong khu vườn nhà mình.
Phía sau là một loạt người đang chen chúc nhau núp trong lùm cây xem đôi bạn trẻ đang làm gì.
Tuấn Khang bước tới bộ bàn ghế được đặt ở đây.
Tự nhiên mà ngồi xuống.
Phương Tuyết một bên ngồi gần anh, ngã đầu lên vai anh mà nói nhỏ.
- Tuấn Khang, anh thấy diễn kịch mệt không? Tôi là thấy mệt lắm luôn đó.
- Mệt.
Chi bằng chúng ta cứ để tự nhiên cần gì phải diễn.
Vì anh là đã lỡ yêu thầm em rồi.
Tuấn Khang nói hết lòng mình cho cô nghe.
Cô bật dậy, nói to.
- Thật không ?
- Thật.
Anh gật đầu chắc nịch.
Cô cười tươi mà nói với anh rằng.
- Em cũng yêu anh.
Chúng ta đều là thật lòng nga.
Phương Tuyết cười mỉm.
Anh cũng cười, nắm tay cô đi dạo một vòng nữa.
Trong lùm cây mọi người khẽ cười.
Họ biết rõ lúc đầu đã là giả.
Bây giờ là thật thì tốt quá.
Sắp có cháu bồng rồi.
Vui quá đi.
Anh và cô đi dạo thoải mái mà không hay biết rằng có người nghe lén nãy giờ..