"Không! Con không đi!"_Tiểu Mai gỡ tay bà Thanh, chạy vào nhà nắm chặt gấu áo Khải Phong:
"Anh, anh giữ em lại đi...Bảo với mẹ là chúng ta sẽ không li hôn đi!"
Khải Phong nhíu chặt mày. Anh muốn lau nước mắt cho cô nhưng cánh tay giơ đến giữa không trung liền dừng lại.
Giây sau cương quyết gạt tay Tiểu Mai ra khỏi vạt áo mình.
"Mẹ đưa cô ấy đi đi"
Ngữ khí của anh làm lòng cô như bị nhấn chìm dưới đáy biển.
-"Đừng mà..."_Giọng Tiểu Mai trở nên bất lực, cuối cùng cũng bị bà Thanh kéo ra ngoài. Trước khi cửa nhà khép lại, Mai Mai chỉ kịp nhìn thấy nửa bên mặt đầy cô độc của anh...
Khải Phong đứng trầm mặc như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ.
Đầu anh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng tim còn đau đớn gấp trăm lần.
Khải Phong khó khăn thở dốc, đưa tay lên xoa ngực. Nỗi thống khổ không kìm nén được dâng lên từ đáy mắt.
Anh rất mệt, chưa lúc nào anh cảm thấy mệt mỏi và bất lực như lúc này. Mãi lâu sau, Khải Phong mới cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Hồi đó anh chưa từng nghĩ mình sẽ có tình cảm với cô gái này. Vậy mà không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn Tiểu Mai bước vào lại làm thay đổi cả cuộc sống của anh. Cô khiến anh mỉm cười, cũng làm anh lo lắng; cô khiến anh tức giận, lại làm anh nhớ nhung...Đây là người con gái đầu tiên anh không nỡ buông tay
Nếu lúc đầu anh không đồng ý kết hôn, nếu như anh giữ khoảng cách với cô một chút, nếu anh làm theo bản hợp đồng, nếu anh không một mực giữ cô ở lại... Thì Tiểu Mai sẽ không phải chịu nhiều đau khổ đến vậy
Mắt Khải Phong vô tình lướt qua túi thuốc rơi trên sàn nhà.
Đây là thuốc bác sĩ kê cho cô. Vừa nãy suýt chút nữa anh đã mất Bánh bao nhỏ. Nghĩ đến đây, tim Khải Phong run lên.
Gần một tháng trước, anh đang nằm trong phòng phẫu thuật dành giật sự sống. Tất cả những cố gắng, kiên cường ấy...chẳng phải là vì Tiểu Mai và đứa bé trong bụng sao?
Khải Phong chợt nhớ cô đã nói với anh:
"Chỉ cần chúng ta bên nhau thì sẽ không sao hết, anh nhất định không được bỏ em lại một mình đấy..."
Giống như cả thế giới đột nhiên thức tỉnh. Nước mắt Khải Phong cuối cùng cũng hung hăng rơi xuống.
Anh nghĩ một lúc liền cầm chìa khoá xe chạy ra khỏi cửa...
____________________
Hạ Băng từ bên ngoài chạy thẳng vào phòng chủ tịch: "Mẹ! Xảy ra chuyện rồi!"
Cô vội vàng đưa tờ báo cho phu nhân Nhã Hạnh.
Bà đọc xong, sắc mặt liền thay đổi.
"Sao lại có chuyện này?"
"Tại Khánh Ly quá đáng quá nên chị Tiểu Mai mới tát cô ta một cái, không ngờ cô ta lại bị ngã nên mới sảy thai. Chị Mai cũng rất ân hận, còn đến xin lỗi cô ta. Mọi việc chỉ là vô tình thôi, Khánh Ly rõ ràng nói dối không chớp mắt"
Phu nhân Nhã Hạnh nghe xong liền đi ra ngoài
"Mẹ! Mẹ đi đâu thế?!"
__________________
Khải Phong vừa bước xuống xe đã bị phóng viên vây kín:
-"Giám đốc Lưu, xin anh nói vài lời về sự việc gần đây được không?"
-"Hình như vợ anh vừa phải nhập viện ạ?"
Cũng may bảo vệ kịp thời nhận thấy nên đã ra cản phóng viên lại để anh vào thang máy. Khải Phong đi thẳng lên phòng chủ tịch. Đúng lúc này phu nhân Nhã Hạnh cũng bước ra.
-"Khải Phong, con vừa xuất viện sao đã vội đến đây làm gì?"
-"Con muốn tổ chức họp báo"
-"Không được! Bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, làm sao tổ chức họp báo được"_Bà Hạnh phản đối"Vậy còn phải đợi đến bao giờ mọi chuyện mới rõ ràng?!"_Khải Phong mất bình tĩnh lớn tiếng_"Vợ con không thể chịu đựng thêm được nữa đâu, mẹ có biết hôm nay suýt chút nữa Tiểu Mai đã sảy thai rồi không??"
-"Cái gì?"_Phu nhân Nhã Hạnh run run
"Con phải làm gì bây giờ? Sao lại có nhiều chuyện đến cùng một lúc như vậy? Con thậm chí không biết phải giải quyết từ việc gì nữa..."_Anh nhìn ra cửa sổ, thanh âm trống trải không rõ là nói với bà Hạnh hay tự hỏi chính bản thân.
-"Mẹ đã tìm được một số thông tin quan trọng về Khánh Ly, đợi đến cuối tuần cô ta ra viện sẽ tổ chức họp báo. Mà Mai Mai đang ở đâu??"_Phu nhân Nhã Hạnh lo lắng hỏi
"...Cô ấy về nhà mẹ đẻ rồi"_Khải Phong thở dài
-"Sao con lại để Tiểu Mai về bên đó? Chắc chắn con bé sẽ rất buồn, bây giờ người nó cần nhất là con.."_bà vừa nói vừa chỉ vào người anh
-"Ở bên con đâu có gì tốt hơn? Tiểu Mai cần được chăm sóc mà con chỉ khiến cô ấy lo lắng. Hơn nữa trước mặt con, cô ấy luôn tỏ ra rằng mình không sao, tự chịu đựng hết mọi chuyện. Nhưng như thế con còn đau lòng hơn...Con cảm thấy mình rất vô dụng..."_Đôi mắt đen thẫm của Khải Phong tràn ngập đau đớn
-"Con đã bao giờ thử đặt mình vào vị trí của con bé chưa?"_Bà Hạnh nhìn thẳng vào mắt con trai
Khải Phong im lặng không trả lời.
"Mẹ tin con sẽ biết mình nên làm gì"_Bà vỗ vai anh rồi đi ra ngoài.
_____________________
Tiểu Mai từ lúc về nhà chỉ nằm trong phòng. Vừa nãy mẹ cô có mang cháo vào nhưng ăn được thìa đã chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch.
Bà Thanh đau lòng vuốt tóc con gái:
"Bây giờ con muốn ăn gì mẹ sẽ làm cho con"
Tiểu Mai lắc đầu, tự nhiên nước mắt trào ra:
"Con không nuốt nổi, trong người cũng rất khó chịu. Mẹ, con muốn gặp Khải Phong..."
-"Con nghĩ mẹ dứt ruột sinh con ra để con về nhà đấy chịu đựng tổn thương à? Bố con cũng quyết rồi, đợi vài ngày nữa thu xếp xong hai đứa sẽ li hôn. Toàn bộ tiền chúng ta vay nhà họ Lưu đã trả đủ, nếu họ muốn ta sẽ trả cả lãi nhưng nhất định không để con tiếp tục về bên đó đâu!"
"Mẹ nói gì thế? Không thể đổ hết lỗi cho Khải Phong được, hơn nữa bây giờ còn có đứa bé, con của con thì sao đây?"
-"Nhà chúng ta sẽ nuôi đứa bé"
-"Nhưng đứa bé cần có ba...con cũng yêu anh ấy mà mẹ"_Tiểu Mai níu tay bà Thanh
Vành mắt bà cũng đỏ ửng:
-"Vừa nãy chính Khải Phong đã bảo mẹ đưa con đi còn gì? Đứa bé này căn bản đâu quan trọng với nhà họ"
Tiểu Mai ngẩn người, buông thõng tay.
"Nằm nghỉ đi, mẹ ra ngoài làm ít đồ ăn khác cho con"_Bà đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài
Tiểu Mai nằm trên giường nhắm chặt mắt không nói gì nhưng nước mắt lại chảy xuống ướt đẫm gối, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
------
Nửa đêm Tiểu Mai tỉnh dậy, cô với tay lấy điện thoại xem giờ thì thấy thông báo có tin nhắn chưa đọc:
"Em ra cửa nhà một lát được không?"
Tim Tiểu Mai đập mạnh một nhịp. Là tin nhắn của Khải Phong...nhưng được gửi đến từ tiếng trước rồi! Mai Mai ngây người, giây sau liền đứng phắt dậy, vội đi xuống tầng .
Vừa mở cửa gió lạnh ngoài trời đã ùa vào làm môi cô hơi run rẩy. Tiểu Mai chạy xuống bậc thềm, đảo mắt nhìn xung quanh theo bản năng.
Trời mùa đông ảm đạm đến đáng sợ. Tiểu Mai cố gắng nhìn xung quanh mà chẳng thấy bóng người nào, Tâm tình như rơi xuống đáy vực, ánh mắt trong vắt của cô hiện lên một tia mất mát.
"Bánh bao nhỏ, hình như ba đi rồi"_ Cô ngẩng đầu thở dài, xoay người đi vào nhà.
"Tiểu Mai..."_Giọng đàn ông truyền tới từ phía sau.
Tiểu Mai mở to mắt, vội ngoảnh lại nhìn.
Là Khải Phong!
Cô vô thức hé miệng: "Anh..."
Khải Phong ngay lập tức xuống xe, chạy thẳng tới trước mặt Tiểu Mai.
Đã sang mùa đông mà cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, Khải Phong vừa nhìn thấy liền không vui:
"Sao em mặc ít như vậy?"_Vừa nói anh vừa cởi áo khoác định khoác lên người cô.
Mai Mai gạt tay anh ra, mắt đỏ hoe
-"Anh tới đây làm gì? Không phải anh muốn em đi sao?"
Khải Phong xót xa nhíu mày. Anh vừa tiến lên một bước, cô liền lùi xuống một bước.
-"Anh không cần em và Bánh bao nhỏ nữa đúng không?"_Giọng nói của cô bình thản nhưng nước mắt lại chảy dài trên má.