Khải Phong đau lòng gào lên:
"Không phải!! Chỉ là anh không nỡ nhìn em phải khổ sở chịu đựng thêm nữa ..."
"Em chịu đựng nhiều chuyện như vậy đủ rồi, Khải Phong, sao đến anh cũng tàn nhẫn với em?"_Tiểu Mai vừa nói vừa đánh vào ngực anh
Tim Khải Phong giống như bị ai đó nắm chặt, đau không tả được. trong nháy mắt dùng sức ôm Mai Mai vào lòng, để mặc cho cô đánh mình.
"Có phải em đã làm gì sai trái không? Tại sao ông trời lại bắt chúng ta chịu nhiều bất trắc như vậy?"
Khải Phong ôm cô chặt hơn, lắc đầu: "không có, em không làm gì sai, không phải lỗi của em..."
Tiểu Mai gần như khóc không thành tiếng, gắt gao nắm chặt lấy lưng áo anh: "Khải Phong,...Đừng bỏ em...em rất cần anh"
"Không đâu, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em...Ngoan, đừng khóc nữa, bác sĩ nói em không được khóc cơ mà"_Khải Phong cất giọng nặng trĩu
Tiểu Mai sụt sịt lau nước mắt:
"Chúng ta về nhà được không?"
Anh thở dài, áp tay lên má Tiểu Mai, hơi cúi người để mắt cô đối diện với mình, giọng nói mềm mại như nước: "Hiện tại ở đây sẽ tốt hơn cho em và con... Từ sáng đến giờ em thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Anh mang thuốc đến cho em này"
Tiểu Mai nhận lấy túi thuốc, cụp mắt lắc đầu
Khải Phong nhìn bộ dạng ảm đạm của cô, nét mặt cũng trầm xuống.
-"Cuối tuần này anh sẽ tổ chức họp báo để giải quyết hết mọi việc. Em chờ anh được không?"
Cô thở dài:
-"Anh ở nhà phải ăn uống đầy đủ, vừa phẫu thuật xong, dù có chuyện gì cũng đừng thức khuya..."
-"Được, anh hứa với em"_Khải Phong hôn nhẹ lên trán cô: -"Em vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm"
Nói xong liền khom người nhìn xuống bụng Tiểu Mai:
-"Bánh bao, con nhớ phải nghe lời mẹ nhé"
Tiểu Mai đi tới cửa liền quay đầu lại nhìn. Khải Phong vẫn đứng đấy, thấy cô quay lại, anh mỉm cười vẫy tay ra hiệu bảo cô đi tiếp đi.
_______________
Vài hôm sau...
Khải Phong đang trên đường từ công ty trở về nhà. Dạo này công việc của anh rất bận rộn, mà mai là ngày họp báo rồi. Trợ lí Lâm lái xe, Khải Phong ngồi ở ghế sau xem tài liệu. Anh không có tâm trạng làm việc nên chỉ lật giở xem qua rồi thở dài tựa đầu vào ghế.
Nhìn qua cửa kính, ánh mắt Khải Phong chợt dừng lại ở một cửa hàng bán đồ dành cho trẻ em.
-"Chờ một chút!"
-"Có chuyện gì vậy ạ?"_Trợ lí quay xuống hỏi
-"Rẽ sang bên đó"
......
Một lúc sau, hai người đàn ông mặc áo vest đẩy cửa bước vào cửa hàng bán đồ trẻ em. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. Vì người đến đây hầu hết là phụ nữ, hoặc đàn ông thì cũng đi cùng vợ.
Đây là nam nhân, người đi trước lại còn có dáng vẻ anh tuấn, lạnh lùng khiến người ta nhìn vào liền không dứt ra được.
Khải Phong không để ý lắm đến ánh mắt xung quanh, bình tĩnh xem đồ.
Ở đây đầy có đủ đồ dành cho trẻ nhỏ từ sơ sinh tới , tuổi; nào là quần áo, giày dép, xe đẩy, đồ chơi,...rất bắt mắt và đáng yêu.
Tới chỗ bán bình sữa, Khải Phong đang phân vân thì một nhân viên tươi cười bước đến: "Cửa hàng chúng tôi vừa nhập về bình sữa cho trẻ nhỏ loại mới nhất, hoàn toàn kháng khuẩn, rất an toàn cho em bé đấy ạ"
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, từ nãy tới giờ cứ để ý Khải Phong. Sao trên đời lại có một người đàn ông vừa điển trai vừa mẫu mực thế này? Đây đúng là kiểu đàn ông mà cô mơ ước, bây giờ mới gặp được, đáng tiếc lại là người đã có gia đình.
Khải Phong nhìn qua cả dãy một lượt, vẻ mặt hơi chần chừ: "có loại nào tốt nhất không?"
Nghe thấy anh hỏi, cô nhân viên hớn hở "Thực ra tất cả đều tốt như nhau"Khải Phong không biết chọn cái nào cuối cùng đành nghiêm túc đề nghị:
"Vậy tôi lấy mỗi loại một cái"
"Hả?"_Cô nhân viên kia mở to mắt nhìn anh.
"Không được sao?"
"À...được, được ạ, để tôi lấy giúp anh"
Đi qua chỗ bán giày dép, Khải Phong chợt để ý tới một đôi giày nhỏ xíu màu xanh da trời được bày trên giá.
Bánh bao nhỏ nhà anh đi cái này chắc chắn rất dễ thương. Khoé miệng Khải Phong hơi nhếch lên, nghĩ vậy liền đặt đôi giày vào xe đựng đồ.
Sau khi đi một vòng quanh cửa hàng, Khải phong quay sang hỏi trợ lí: "Cậu nhìn thử xem tôi còn thiếu thứ gì không?"
Trợ lí Lâm nhìn xe đẩy cỡ lớn chất đầy đồ dùng em bé, trầm ngâm suy nghĩ vài giây.
-"à! Anh phải mua tã giấy trẻ em nữa"_Anh Lâm lí cười tít mắt, hài lòng với ý kiến của mình.
-"Ờ đúng rồi"_Khải Phong vừa định đi liền khựng lại, liếc nhìn trợ lý với ánh mắt nghi ngờ: "Cậu đã có vợ đâu mà biết nhiều thế? Bảo bối của tôi mới được tháng, mua tã giấy bây giờ có sớm quá không?"
-"Trước sau gì cũng phải mua mà. Nhưng nếu anh không muốn thì thôi"
Khải Phong nghĩ một chút liền hắng giọng: "Thôi cậu qua bên đó lấy tã giấy đi"
______________________
Buổi tối Tiểu Mai vừa tắm xong thì điện thoại đổ chuông. Nhìn tên người gọi, cô vội chạy vào phòng nghe máy:
-"Em đây"
-"Em chưa ngủ sao?"_Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc.
-"Em đang chuẩn bị ngủ..."
-"Vậy em lên giường nằm đi, anh muốn nói chuyện với Bánh bao nhỏ"
"Sao cơ?"_Mai Mai ngạc nhiên
"Anh vừa đọc sách, người ta bảo thai nhi tháng có thể hiểu được lời bố mẹ nói rồi đấy"
Tiểu Mai bật cười: "Vậy để em đọc truyện cho con nghe, anh cứ nghỉ sớm đi"
-"Không được! bảo bối nghe giọng của bố sẽ tốt hơn, em bật loa ngoài lên đi"
Mai Mai thấy trong lòng có chút xúc động, ngồi ngay ngắn trên giường rồi bật loa ngoài điện thoại theo lời anh.
-"Xong rồi"
Cô vừa dứt lời, anh liền hắng giọng:
-"Chào Bánh bao nhỏ, là ba đây. Đây là lần đầu tiên chúng ta chào nhau phải không?
Mấy hôm trước bác sĩ bảo tình hình của con không tốt làm cả ba và mẹ đều rất lo lắng. Ba xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho con. Ba hứa sẽ đón mẹ và con về nhà của chúng ta sớm nhất có thể. Con phải ngoan ngoãn, bình an lớn lên. Ba mẹ và mọi người đều rất mong được gặp con đấy. À...hôm nay ba có đi mua rất nhiều quần áo, xe đẩy, đồ chơi,...để trong phòng cho con, khi nào con ra đời, ba sẽ cho con xem. Còn điều cuối cùng, là dạo này có vài việc không vui khiến mẹ con hơi mệt, dù có chuyện gì con cũng đừng giận nhé"
Tiểu Mai nghe anh nói, từ đầu đến cuối nước mắt cứ thế trào ra. Nhưng cô vẫn cố mỉm cười đáp lại Khải Phong, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Bánh bao nhỏ vừa nói với em là nó sẽ không giận đâu"
Vẻ mặt Khải Phong giãn ra. Anh với tay cầm khung ảnh trên bàn làm việc. Trong ảnh là Tiểu Mai. Bức ảnh này anh chụp khi người đi nghỉ tuần trăng mật. Hồi ấy Khải Phong luôn tỏ ra lạnh nhạt, lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt bất mãn khiến Tiểu Mai lo sợ, giữ khoảng cách với anh. Hôm đó Khải Phong chỉ định chụp lại cảnh mặt trời lặn. Nhưng khi ống kính hướng về phía Tiểu Mai đang tươi cười hồn nhiên, đôi mắt cong cong như vầng trăng, anh liền muốn lưu giữ khoảnh khắc này.
Chỉ là một bức ảnh chụp lén vội vàng..nhưng so với khung cảnh phía xa kia còn đẹp hơn nhiều.
Khải Phong ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trong tấm hình, khoé miệng bất giác cong lên, cất giọng đầy yêu thương: "Vậy thì tốt...Cũng muộn rồi em ngủ đi, nhớ đắp chăn cẩn thận"
Tiểu Mai cảm thấy không nỡ, khẽ thở dài, giống như tự nói với mình: "Khải Phong, em rất nhớ anh"
Tim Khải Phong đập mạnh, anh im lặng một lúc, vài giây sau cố cười: "Không phải chúng ta vừa gặp nhau hôm trước sao? Tiểu Mai, em sắp làm mẹ rồi, phải kiên cường lên"
Tiểu Mai lau nước mắt, lặp lại lời anh:
"Đúng vậy, em phải thật kiên cường"
Sau khi cúp máy, Khải Phong thở hắt ra một hơi: "Thực ra anh cũng nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em..."