" Tử Phi, có chuyện gì vậy?" Lục Niệm Dạ thắc mắc
" Cô gái đó là ai?"
" Cái gì?"
" Cô gái đó là ai?"
Lục Niệm Dạ nghiêng đầu, sau khi tiêu hóa hết câu hỏi của Nam Cung Tử Phi mới "à" một tiếng, hóa ra là về chị dâu
" Không có gì đâu" Anh cố gắng phủ nhận, bởi vì Lam Diệp Phù liên quan khá chặt chẽ với khoảng thời gian bị mất đi trí nhớ của hắn
" Cậu có gì giấu tôi?" Nam Cung Tử Phi nhíu mày, bởi vì thái độ của Lục Niệm Dạ, người khác cũng nhận thấy điểm bất bình thường
" Không có không có, ơ..." Anh xua xua hai tay, sau đó chợt khựng lại giây lát. Anh cúi xuống, nhặt lên sợi dây chuyền mảnh như sợi chỉ, nổi bật giữa nền cỏ xanh
Là của nữ giới!
Lục Niệm Dạ cau mày, chỉ có thể là của chị dâu
" Phi ca, nữ nhân hồi nãy đánh rơi sợi dây chuyền, đệ không quen biết gì, anh tạm thời giữ lấy đi, dù sao hai người cũng hàn huyên một hồi phải không?"
Nam Cung Tử Phi hờ hững tiếp nhận sợi dây từ phía Lục Niệm Dạ, ánh mắt hướng về phía bàn tay, có chút trầm ngâm, lại có chút suy tư
Chẳng ai biết trước rằng, sợi dây chuyền mỏng manh tưởng chừng như vô hại đó, lại là một trong những nguyên nhân gây ra một sự hiểu nhầm đau hại sau này
----
" Lam Tiểu Phù, không phải bảo ở trong vườn hoa sao?" Lam Y chạy hồng hộc ra ngoài cổng Lục gia biệt thự, thở gấp, hai tay chống gối, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Lam Diệp Phù đang nhàn hạ dựa người vào chiếc ô tô đen bóng, Shylir cũng từ từ rảo bước theo sau
" Chán rồi!" Cô thở dài, giọng nhàn nhàn, cảm xúc thay đổi rất nhanh
" Không phải nói Bạch Nhạc Vườn là vườn hoa đẹp nhất châu Mĩ sao?" Lam Y thắc mắc, mặc dù anh chưa tận mắt chứng kiến, nhưng nhiều lời đồn đại ra vào không thể phủ nhận
Lam Diệp Phù lảng tránh ánh mắt sang nơi khác. Bạch Nhạc quả thực là xứ sở thần tiên, lại còn có sự xuất hiện của "thiên thần thiếu niên", thế nhưng cuộc hội ngộ lại đầy hài hước và tràn đầy nước mắt
" What happened with your hands?"
//chuyện gì sảy ra với đôi tay của cô vậy?//